Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 156: Chương ngoại: trãi lòng




Vào đêm tân hôn ấy, cô ngồi ở trong phòng, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong rồi cẩn thận đóng cửa, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Tinh Nhi lên tiếng:

" Bị tôi tính kế thế này chắc là trong lòng của anh rất không vui".

Cô gái nhỏ ngồi ở trên giường, bàn tay xoắn vào nhau, cúi đầu.

Trong lòng của cô vừa vui sươdng vừa rầu rĩ, cô vẫn luôn muốn được gả cho cậu, nhưng nghĩ đến việc cậu chẳng hề có tình cảm với mình thì tim như thắt lại.

" Tôi biết anh là người có trách nhiệm vậy nên... mới có cuộc hôn nhân này...".

Lời còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang:

" Em đang nói cái gì thế?" - Vũ Phong chậm rãi tiến đến gần, bàn tay thô ráp của cậu chạm nhẹ lên má cô, cẩn thận vuốt ve sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Ba Lạc Tinh Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn lệ, Vũ Phong nhất thời lúng túng sợ cô khóc liền lắp bắp:

" Sao... sao thế? Em có chỗ nào không khoẻ?".

" Em biết, anh..." - Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói để không chật vật trước mặt cậu, hít hít cái mũi rồi lên tiếng:

" Anh ghét bị người khác gài bẫy, lúc này đây chắc là hận em muốn chết".



Vũ Phong thở dài một hơi, bất lực mà nói:

" Hận muốn chết gì chứ? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, không tốt cho em, với con chúng ta càng không tốt".

" Anh yên tâm, em tuyệt đối không ép buột anh làm việc mà anh không thích nữa. Trước đó gài bẫy anh là vì anh không liên lạc, chắc là anh ghét em lắm, em cũng không nghĩ mới một lần đã dính, nếu như anh muốn ly hôn thì sau này... ưm...".

Còn chưa kịp nói xong thì miệng đã bị chặn lại, Ba Lạc Tinh Nhi mở to đôi mắt nhìn gương mặt của cậu dần phóng đại, cô cảm nhận được một vật gì đó ấm áp đang đặt ở trên môi mình, khoang mũi đều là mùi hương nam tính của Vũ Phong.

Một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi buông ra, gương mặt vẫn có chsut luyến tiếc nhưng khi thấy cô đần ra liền không nhịn được mà phì cười, tiếp đó liền hỏi:

" Em bình tĩnh lại được chưa? Có ai như em không, đêm tân hôn đã bàn đến việc ly hôn rồi".

Tinh Nhi hơi mím môi, đôi mắt chớp chớp vài cái rồi cúi đầu lắp bắp:

" Anh, anh anh anh... anh sao lại... lại hôn... hôn em?".

Vũ Phong nắm lấy tay cô:

" Chúng ta đã là vợ chồng, có gì sai khi anh hôn em?".

Nói thế thì cũng đúng, nhưng mà cũng không đúng nha!

Cậu đặt tay lên vai cô, Tinh Nhi cũng rất phối hợp, tựa người vào lồng ngực của cậu.



" Lúc ra chiến trường, anh vẫn luôn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, sợ bản thân sẽ không thể trở về được, vậy nên mới buột lòng cắt đứt mọi liên lạc với em. Bản thân lúc suýt bỏ mạng ở chiến trường thì trong tâm trí đều là hình bóng của em, lúc đó anh liền biết được bản thân đã thích em mất rồi, nhưng quý tộc nghèo như anh thì sao xứng đáng ở bên cạnh em?".

" Vậy nên anh liền từ bỏ? Vũ Phong, tên khốn nhà anh sao lại hèn nhát như vậy?" - Ba Lạc Tinh Nhi đấm vào lồng ngực của cậu, như muốn trút hết mọi bực dọc tích tụ những năm qua, có lẽ cảm xúc quá mãnh liệt, tiếp đó cô khóc lớn:

" Anh có biết em đã sợ hãi thế nào khi anh mãi không hồi âm không? Vậy mà anh lại vì sợ này sợ kia mà cắt đứt liên lạc. Đến khi về rồi còn tỏ ra không quen biết, nếu như không phải em chủ động thì có phải Vũ Phong anh cả đời cũng sẽ giả vờ như người dưng xa lạ hay không?".

Vũ Phong nắm lấy bàn tay đang đấm vào lồng ngực của mình dịu dàng xoa xoa rồi nói:

" Đêm đó vốn dĩ anh muốn tìm cơ hội để giải thích cho em mọi chuyện, nhưng còn chưa kịp làm gì thì bản thân đã bị chuốc thuốc mất rồi".

Tinh Nhi tức giận nhìn cậu, lúc này cả hai người dường như đang xoay ngược thời gian quay về quá khứ, lúc đó thoải mái trò chuyện mà không phải nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, cô thích như thế này.

Thiếu niên cố gắng xoa dịu cô:

" Anh thực sự xin lỗi, do anh có tình cảm nhưng lại không nói ra, khiến cho em phải tự mình lên kế hoạch, sau này mọi chuyện đều nghe theo em, đừng có ly hôn, được không em?".

Ba Lạc Tinh Nhi có chút tức giận nhưng phần lớn lại buồn cười nhưng cố nén lại, căm hờn nhìn cậu rồi lên tiếng:

" Em đói rồi, cả ngày nay chưa được ăn gì cả".

Vũ Phong cười, vào đêm tân hôn, nghe nói ngài anh hùng xuống bếp tự tay nấu thức ăn cho vợ mình, dáng vẻ uy phong hoàn toàn biến mất, lúc này hệt như một con cún to bự đang quẩy đuôi bên cạnh tiểu thư công tước