Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 102: Biết rõ sẽ không thể nào có kết quả, tại sao còn làm như vậy?




Tô Thư Uyển đứng yên như tượng, căng thẳng không dám nhìn Châu Viên Cầm.

“Cô ngồi xuống trước đi.” Vương phu nhân lên tiếng.

Gương mặt cô tái nhợt, lo lắng trong lòng khiến cô không thể bình tĩnh được. Lúc đến bên ghế ngồi xuống, chân còn va phải cạnh bàn nhọn.

“Cẩn thận một chút!” Vương phu nhân lo lắng nhắc nhở, nhưng nét mặt lại không mấy dễ chịu.

Tô Thư Uyển biết bà chỉ đang lo lắng cho đứa trẻ trong bụng của cô, cháu nội của bà.

“Phu nhân, bà có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?” Tô Thư Uyển trực tiếp hỏi bà.

Nếu cô đã lên tiếng, Châu Viên Cầm cũng không muốn vòng vo nữa. Bà nói:

“Cô với Gia Vỹ con trai tôi, tuyệt đối không thể ở bên cạnh nhau.”

“Tại sao lại không thể?” Tô Thư Uyển rõ ràng biết đáp án, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại.

“Bởi vì… cô không xứng.” Châu Viên Cầm nhấn nhá từng chữ một, thẳng thừng nói ra một câu làm tổn thương cô gái trước mặt.

Lồng ngực bên trái nhói lên một nhịp, Tô Thư Uyển không khỏi chạnh lòng. Nếu là lúc trước cô cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại… trong bụng cô có một sinh linh bé nhỏ đang ngụ tại.

Nếu như cô không mang thai thì có lẽ mọi chuyện đã dễ giải quyết rồi.

“Vương phu nhân, vậy là… bà không cần đứa trẻ trong bụng tôi sao?”

Tô Thư Uyển không có ý định mang con của mình ra uy hiếp Châu Viên Cầm, nhưng bà lại nghĩ chính là như vậy.

“Tôi nói lại một lần nữa, đứa bé trong bụng cô là máu mủ nhà họ Vương, là cháu nội của tôi. Nhưng còn cô, tuyệt đối đừng mơ tưởng một bước có thể đổi đời, làm dâu nhà hào môn.”

“Vậy bà muốn thế nào?” Tô Thư Uyển cười khẩy.

Chia cắt hai mẹ con cô, sau đó để một người con gái gia thế giàu có, xứng đáng với Vương Gia Vỹ, kết hôn với hắn rồi nhận nuôi con của cô sao?

“Sau khi sinh đứa trẻ ra, đợi nó cứng cáp một chút, tôi sẽ tài trợ tiền cho cô ra nước ngoài du học. Tương lai sau này, cô và nhà họ Vương không có can hệ gì, đối với đứa bé càng không có liên quan gì.”

“Không được. Nó là con của tôi, các người không có quyền chia cắt hai mẹ con tôi.” Tô Thư Uyển kích động gắt lên.

“Cô có quyền quyết định sao? Tô Thư Uyển, nếu cô muốn tốt cho cả cô và đứa bé trong bụng thì nên nghe theo sự sắp đặt của tôi đi.”

“Bản thân nên biết vị trí mình ở đâu, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.” Vương phu nhân hít sâu một hơi.

“Cô nên biết đứa bé này nếu được nuôi nấng ở Vương gia sẽ được hưởng những điều tốt đẹp nhất, còn nếu cô cứ cố chấp đòi danh phận, đừng trách đứa trẻ sẽ bị tổn thương, đến cả tương lai của cô, tôi cũng không đảm bảo có thể êm đẹp.”

“Tôi không cần danh phận, tôi chỉ cần con của tôi thôi. Các người không được phép chia cắt mẹ con của tôi.” Tô Thư Uyển ấm ức khóc thút thít, nước mắt bắt đầu lăn dài trên hai gò má.

“Nếu biết trước sẽ không được ở cạnh con, vậy ngay từ ban đầu đừng mang thai. Tô Thư Uyển, đây là lựa chọn của cô, oan ức cái gì?” Vương phu nhân trừng mắt giận dữ.

Bà cũng đang muốn phát điên lên đây. Máu mủ của Vương gia, đương nhiên bà không nhẫn tâm vứt bỏ, nhưng nếu Vương Gia Vỹ lấy Tô Thư Uyển, tương lai xem như mờ mịt. Lúc trước không có Mạc Thiên, bây giờ anh ta xuất hiện, càng đe dọa lên cuộc sống của Vương Gia Vỹ.

Cái hắn cần một người vợ giỏi giang hỗ trợ, giúp hắn giữ vững Vương thị.

“Cô cứ suy nghĩ đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Châu Viên Cầm khoát tay bảo Tô Thư Uyển ra ngoài.

Sau đó, bà cũng không quên dặn đầu bếp nấu cháo tổ yến thịt bằm cho cô.

Tô Thư Uyển vừa ra ngoài, Vương Gia Vỹ đã kéo cô lên lầu muốn hỏi chuyện. Cô vừa mệt, vừa không muốn gặp mặt hắn.

“Anh có gì thì nói nhanh đi, em rất mệt.”

“Thư Uyển, mẹ anh đã nói gì với em vậy?”

Tô Thư Uyển rút tay ra khỏi tay Vương Gia Vỹ, những lời Vương phu nhân nói không mấy dễ nghe, ngay cả cô cũng nghĩ đến.

“Không có gì, chỉ dặn dò ăn uống điều độ, uống sữa bổ sung thêm dinh dưỡng để tốt cho đứa trẻ thôi.” Cô nói dối để gạt hắn, đến bây giờ vẫn chưa dám tin mình đang mang thai.

“Chỉ có vậy.”

“Ừ, chỉ có vậy thôi.”

Vương Gia Vỹ không tin mẹ hắn lại dễ thỏa thuận như vậy. Hiện tại Tô Thư Uyển còn bày ra bộ dạng xa lánh hắn, thì có lẽ Châu Viên Cầm đã nói điều gì chạm đến lòng tự trọng của cô rồi.

“Nếu chỉ đơn giản là như vậy, vậy tại sao em lại khó chịu?”

“Tôi khó chịu cái gì?” Giọng cô run run, đến cách xưng hô cũng thay đổi.

Tô Thư Uyển bước lên phía trước, xoay lưng lại với Vương Gia Vỹ. Cô thở dài, nói tiếp:

“Đứa trẻ này, tại sao lại xuất hiện chứ? Rõ ràng là…”

“Rõ ràng em đều uống thuốc tránh thai sau mỗi khi quan hệ, có đúng không?” Vương Gia Vỹ chen ngang vào.

Tô Thư Uyển đột nhiên quay lại, mở to mắt nhìn hắn, ấp úng hỏi:

“Tại… tại sao anh biết được?”

“Anh đổi hết số thuốc đó thành vitamin rồi.”

“Cho nên em mang thai cũng là lẽ thường tình.” Hắn siết chặt mấy đầu ngón tay lại với nhau.

Ánh mắt người đàn ông kia trở nên tối sầm, gương mặt thoáng nét bi thương. Từ lúc Tô Thư Uyển phát hiện bản thân mang thai, cô không hề vui như Vương Gia Vỹ nghĩ. Có lẽ hắn đoán đúng! Cô không muốn sinh con cho hắn.

Trước đây là như vậy, bây giờ vẫn vậy.

“Khốn khiếp, Vương Gia Vỹ, anh biết rõ giữa hai chúng ta sẽ không thể nào có kết quả, tại sao còn làm như vậy?” Tô Thư Uyển gào lên nức nở.