Mỗi con quỷ đều có “lãnh địa” riêng của mình. Bất cứ con quỷ nào bước vào khi chưa được phép thì được xem là xâm phạm. Có thể sẽ có một trận chiến diễn ra nếu không ai chịu nhường ai.
Việc tên tiểu quỷ này đến vùng núi Cô Sơn chẳng khác nào lời tuyên chiến dành cho hắn. Nếu đã thích thì hắn sẽ chiều. Im ắng bao lâu nay, người ta cứ tưởng hắn là mèo, thôi thì lâu lâu đánh một trận cho thiên hạ thấy mình vẫn còn là ác quỷ vậy.
Quý Tửu Lạc nhẹ nhàng vung tay một cái, một trận lốc xoáy cuốn những chiếc lá khô quanh tên nhóc kia như đang muốn thăm dò năng lực của nó đến đâu. Nó cũng không vừa, qua một vài cái phất tay nhẹ đã phá tan cái lốc xoáy vừa rồi.
Quý Tửu Lạc đoán rằng tên nhóc này đã ăn rất nhiều linh hồn rồi nên mới mạnh như thế. Thông thường, khi đã có được linh hồn, ác quỷ có thể ăn để tăng sức mạnh hoặc nhốt chúng lại tùy thích. Một đứa trẻ kinh nghiệm chiến đấu có vẻ non nớt thế này nhưng năng lượng ác quỷ khá nhiều cho thấy điều Quý Tửu Lạc nghĩ là đúng.
Từ hành động nó đi cướp con mồi và chủ động giết khi chưa ký khế ước thì cũng chứng tỏ nó là một con quỷ tham lam, chuyên đi cướp linh hồn. Đây được xem là điều cấm kỵ với ác quỷ. Đại ác quỷ - người đứng đầu quỷ giới biết được thì sẽ không tha.
Quý Tửu Lạc xưa nay làm việc rất có nguyên tắc, chỉ khi nào ký khế ước và thực hiện hết trách nhiệm của mình thì mới lấy đi linh hồn. Và hắn chỉ chọn những người lớn tuổi vì họ không còn tham, tiếc cuộc sống. Trong khi những người trẻ lại vô cùng phiền phức, đôi lúc họ sẽ cầu xin, van nài, chạy trốn... Chẳng hạn như người trên vai hắn.
- Kẻ thắng thì được tất, tên già khỉ kia. Bản thân ngươi khôn hồn thì biến khỏi đây. Con mồi đó dù đã ký khế ước nhưng nếu ta thích thì nó sẽ là của ta, vùng núi này cũng sẽ là của ta. Muốn sống thì mau biến.
Với ác quỷ, hay thiên thần, việc nhận ra người đã ký khế ước rất dễ dàng vì trên người họ sẽ tỏa ra một hào quang màu đỏ nhạt mang sự chết chóc. Tên quỷ nhỏ này đã biết Khương Dao đã ký khế ước với kẻ khác nhưng vẫn ngoan cố, tính nào tật nấy mà cướp đi cái không là của mình.
Đứa trẻ tự tin và ngạo mạn nhìn về phía Quý Tửu Lạc. Nó tỏ ra không sợ trời, không sợ đất mà đứng đó quyết giành Khương Dao cho bằng được. Chính thái độ của nó càng khiến cho Quý Tửu Lạc khinh thường, quyết tâm cho tên nhóc này một bài học nhớ đời, để sau này đừng có bén mảng đụng vào đồ của hắn.
- Được, tên nhóc xấc xược. Ngươi giỏi lắm, xem ta dạy dỗ ngươi này.
- Cấm ngươi gọi ta là tên nhóc, ta sẽ là người đứng đầu quỷ giới, ngươi phải xưng hô là “Đại ác quỷ” cho ta.
- Ha ha, được lắm. Đại ác quỷ ta còn chẳng xem ra gì huống chi... một đứa vắt mũi chưa sạch, miệng còn hôi sữa, thích cởi truồng tắm mưa như ngươi.
- Im ngay cho ta, tên già kia.
Đứa trẻ bị chọc cho nổi giận, mắt nó hung hăng nhìn Quý Tửu Lạc như muốn băm hắn thành trăm mảnh. Nó nắm tay lại thì một vài mũi tên màu đỏ thẫm bay thẳng đến chỗ Quý Tửu Lạc.
Dù đang vác Khương Dao trên vai nhưng thân thể hắn vẫn di chuyển linh hoạt, nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của đứa trẻ. Hắn ta cười chê bai:
- Chỉ được nhiêu đó thôi sao? Tệ thật đấy, còn không bằng một góc nhỏ của ta khi mới trở thành ác quỷ.
Cứ thế, từng mũi tên to dần và dày đặc lao thẳng về hướng Quý Tửu Lạc. Cảm thấy bản thân đã trêu đùa đủ, Quý Tửu Lạc cười nhẹ một cái, một vò xoáy đen hút hết mọi mũi tên vào trong một cách nhẹ tênh. Tên đứa nhỏ sau khi tung nhiều đòn đánh cũng đã thấm mệt, mồ hôi trên trán nó càng nhiều.
Trong cơn cuồng nộ vì không đánh được Quý Tửu Lạc, nó bật người cao lên không trung, định tấn công trực diện. Nếu không đánh được tên kia thì sẽ đánh vào người Khương Dao.
Chưa kịp đáp xuống phía dưới thì cơ thể nó đã bị sợi dây xích màu đen đang tỏa khói quấn chặt, mà người cầm dây chính là Quý Tửu Lạc. Hắn quơ quơ tay khiến dây xích quật đứa bé qua lại rồi quay vòng vòng, đập mạnh vào vách đá nhiều lần.
- Biết sợ chưa?
Ở cái tuổi này, đứa bé vẫn ngoan cố mạnh miệng.
- Chẳng là gì cả.
Nói rồi sợi dây càng siết chặt hơn và cơ thể tiếp tục bị đập mạnh vào vách đá khiến nó bị nứt nhỏ một vài chỗ. Máu trên người đứa trẻ ứa ra không ít, dường như nó cũng đã đến giới hạn, cảm nhận cơn đau khắp cơ thể, giọng run run rên rỉ.
- Đau... đau quá.
Rồi nó khóc lóc ăn vạ cứ như bản thân nó là người bị hại trong khi nó là kẻ cứng đầu vừa ăn cướp vừa la làng. Quý Tửu Lạc thấy thế liền nhếch miệng cười, vẽ lên một đường cong trên gương mặt lạnh lẽo.
- Nói, còn dám đến địa bàn của ta làm loạn nữa không?
Đứa nhỏ đang bị dạy dỗ vẫn tỏ ra cứng đầu không chịu khuất phục. Thấy thế Quý Tửu Lạc liền đập nó vào vách đá cho đến khi nó chịu mở miệng thì thôi. Vết máu trên đá ngày càng nhiều. Qua một lúc, nó cũng biết sợ, nhắm mắt hét lớn:
- Không... không dám nữa.