*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 4: Lòng ngứa ngáy
Edit&Beta: Khả Tịch Nguyệt
——————————-
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Tạ Trọng Tinh nghe Tần Chung Việt nói như vậy, vẫn bình tĩnh trả lại một câu "Cảm ơn".
Lê Quân kéo Tần Chung Việt một cái, "Đi thôi, 10 giờ bay rồi, tôi còn có thể ngủ trên xe được một lát."
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh, trong mắt lộ ra vẻ tha thiết ngay cả chính hắn cũng không phát giác được, hắn cũng không thèm nhìn Lê Quân, sờ sờ sau cổ, biết rõ còn cố hỏi: "Cậu là học sinh của Nam Dương?"
Tạ Trọng Tinh hơi nâng mắt, nhẹ nhàng mà "Ừ." một tiếng.
Tần Chung Việt lại hỏi: "Lớp 12?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Chung Việt nhìn bộ dáng em ấy ngoan ngoãn như vậy, đầu quả tim lần nữa run lên, hầu kết hắn lên xuống vài cái, có chút hoảng loạn lấy điện thoại ra, "Hay là cậu lưu số điện thoại của tôi đi? Nếu có việc cần nói, có thể gọi điện thoại tìm tôi."
Trong mắt Tạ Trọng Tinh rõ ràng toát ra một tia nghi ngờ, đối với y mà nói, Tần Chung Việt chỉ là một người xa lạ, nhưng người xa lạ này làm ra vẻ ta đây như vậy với y, rất ý vị sâu xa nào đó.
Tạ Trọng Tinh dừng một chút, nói: "Tôi không có điện thoại."
Lê Quân bên cạnh "Phụt" một tiếng bật cười, trong mắt anh ta, chuyện này giống như cự tuyệt biến tướng chứ còn gì nữa, thời này ai mà không có một cái điện thoại chứ?
Tần Chung Việt trừng mắt nhìn Lê Quân một cái, lập tức rút lại điện thoại, quay đầu nhìn về phía khách sạn giám đốc, "Lấy giấy cùng bút lại đây giúp tôi, cảm ơn."
Giám đốc lập tức lên tiếng, chỉ chốc lát sau đã nhanh chóng mang giấy và bút tới choTần Chung Việt.
Tần Chung Việt gấp rút viết số điện thoại của mình, đưa cho Tạ Trọng Tinh, ánh mắt có chút lóe sáng, "Đây là số điện thoại của tôi, chừng nào cậu gọi đến thì tôi sẽ nghe."
Trước mắt bao người, Tạ Trọng Tinh hơi chần chừ một chút mới duỗi tay nhận lấy tờ giấy kia.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Tần Chung Việt thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình biến đổi, trừng mắt với hai tên sai vặt kia, mạnh miệng buông lời hung ác nói: "Các người tốt nhất nên thành thật một chút cho tôi, nếu để tôi biết được các người còn bắt nạt em ấy, tôi sẽ khiến cho mấy người các cậu sống không yên ở thành phố A này đó!"
Lê Quân ở bên cạnh vẫn luôn cười, Tần Chung Việt bị anh ta cười cho, không nhịn được nên nhấc chân dẫm lên một chân của Lê Quân, Lê Quân kêu thảm thiết: "Tần Chung Việt mẹ nó cậu! Giày này là bản giới hạn toàn cầu đó! Toàn cầu chỉ có hai mươi đôi! Chân cậu dẫm lên chân tôi rồi!"
Tần Chung Việt xoay người nói: "Đi thôi!"
Lê Quân căm giận đá đầu gối hắn một cái, Tần Chung Việt dừng lại, quay đầu nói với Tạ Trọng Tinh: "Khi nào có việc thì gọi, không có việc gì...... Không có việc gì thì không cần gọi, tôi rất bận."
Tạ Trọng Tinh gật đầu.
Ánh mắt Tần Chung Việt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia của y, trái tim như tràn ngập bọt khí màu hường, bay bay bổng bổng, hơi ngưa ngứa, hắn ho khan một tiếng, nhanh chóng xoay đầu nói một tiếng: "Gặp lại sau."
Dường như có chút trốn trối chết chạy đến trước siêu xe, kéo cửa xe ra ngồi xuống.
Hai nam sinh bên cạnh Tạ Trọng Tinh nói nhỏ khe khẽ: "Này, cái xe đó mày có nhìn ra được là loại xe gì không?"
"Đầu xe có logo kìa, tra một cái là biết liền xe gì à."
Nói xong, còn lấy ra điện thoại đi tra, "Á đù, là Lamborghini! Tao nhìn giá phát coi —— hơn 900 vạn?!"
"Không phải đâu...... hơn 900 vạn cho một chiếc xe?"
"Xe này chỉ phát hành năm chiếc trên toàn cầu thôi, còn là phiên bản giới hạn nữa......"
Hai nam sinh dừng lại, đồng thời nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, lời nói vô cùng cẩn thận như cũ, "Tạ ca, cậu thật có khí phách, vậy mà quen được kẻ có tiền như này!"
Tạ Trọng Tinh nhìn chiếc xe kia đi xa, không nói lời nào.
Một nam sinh gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta chỉ nghe Phó ca nói rồi làm việc, thật ra không có ý kiến gì với cậu cả, về sau nếu Phó ca có động tác nhỏ gì, chúng ta có thể nói cho cậu biết hết."
Ngược lại một nam sinh khác gật đầu như giã tỏi, vươn ngón tay ra thề, "Hiện tại tôi trung thành như một với Tạ ca!"
Tạ Trọng Tinh không có phản ứng gì đối với việc này, y xếp tờ giấy mà Tần Chung Việt viết số điện thoại vào đó thành một mẩu, nhét vào trong túi đồng phục.
Bên kia, Tần Chung Việt ngồi vào trong xe, còn lưu luyến không rời dựa vào cửa sổ xe nhìn Tạ Trọng Tinh.
Hắn thấy Tạ Trọng Tinh bỏ số điện thoại của hắn vào trong túi, khóe môi nhịn không được cong lên.
Lê Quân ngồi bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ này của hắn, hỏi: "Cậu thật sự là có quen biết cậu ta à?"
Tần Chung Việt không kiên nhẫn trả lời: "Có quen."
Lê Quân nhìn kỹ nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Mặt cưng đỏ rồi kìa—— ê, cậu hơi khang khác rồi nha."
Tần Chung Việt thu hồi ánh mắt nhìn Tạ Trọng Tinh lại, hơi bực mình nói: "Tôi khác chỗ nào mà khác?"
Lê Quân lắc lắc đầu, "Dù sao thì nhìn cưng cũng rất khác."
Tần Chung Việt ngồi thẳng người, đáp: "Cậu không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ không thích nhìn em ấy bị ức hiếp mà thôi."
Những lời này cũng là nói với chính mình, cho dù hắn không muốn tiếp tục liên quan với Tạ Trọng Tinh ở phương diện kia, nhưng Tạ Trọng Tinh tốt xấu gì cũng từng là vợ của hắn, hắn cũng nên chăm sóc vài phần ———vợ của hắn, làm sao có thể bị người ngoài tùy ý bắt nạt được.
Lê Quân cột kỹ đai an toàn, dựa về phía sau, "Tôi không nghĩ nhiều lắm, tôi muốn ngủ bù, cậu đừng quấy rầy tôi ha."
Tần Chung Việt không chút để ý lên tiếng, tư duy bắt đầu bay chạy, Tạ Trọng Tinh có thể gọi điện thoại cho hắn hay không, khi nào thì gọi cho hắn, đến lúc đó hắn nên dùng kiểu nói chuyện gì nói với em ấy đây?
Nếu mà có đến lúc đó, hắn vẫn nên lạnh nhạt một chút với Tạ Trọng Tinh mới được, nhiều khi quá ôn nhu rồi, lỡ Tạ Trọng Tinh rung động rồi thích hắn, đòi gả cho hắn thì làm sao bây giờ?
Tần Chung Việt tự nhận bản thân mình rất có mị lực, nếu không cẩn thận mà cướp mất trái tim thiếu niên mầm xuân kia của Tạ Trọng Tinh, chỉ có thể nói là không ổn mất rồi.
Bởi vậy hắn hạ quyết tâm phải bất cần một chút, lãnh nhạt một chút đối với Tạ Trọng Tinh, nhưng mà, vài ngày kế tiếp, Tạ Trọng Tinh cũng không gọi điện thoại cho hắn.
Tần Chung Việt thường thường nhìn điện thoại phát ngốc: "......"
Ơ sao mà em ấy không gọi điện thoại cho hắn???
Đương nhiên Tạ Trọng Tinh không quá coi trọng những lời này của Tần Chung Việt, thậm chí giấy ghi số điện thoại của Tần Chung Việt cũng không biết bị y kẹp ở chỗ quyển sách nào rồi, không thấy bóng dáng đâu cả.
Từ tiệc rượu sinh nhật của Phó Đông Lâm trở về, ngày tháng Tạ Trọng Tinh sinh hoạt cũng không quá thuận lợi.
Chắc là bởi vì kế hoạch bị ngâm nước nóng vô cớ, Phó Đông Lâm càng thêm không vừa mắt y, hành vi cũng càng ngày càng quá mức.
Giống như lúc này, Tạ Trọng Tinh duỗi tay đệm chăn sờ của mình, quả nhiên là đã bị ướt rượt một mảng.
Chung Nhất Minh đi vào, thấy y đứng bên mép giường vẫn không nhúc nhích, đi tới xem thử thì thấy trên khăn trải giường màu lam kia là một vết nước đậm màu, cậu ta sửng sốt, hỏi: "Sao mà bị ướt vậy?"
Tạ Trọng Tinh không nói gì. [ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Chung Nhất Minh đoán ra được, quay đầu chất vấn Phó Đông Lâm đang ở trên giường chơi game, "Phó Đông Lâm, có phải là cậu giở trò quỷ hay không?"
Phó Đông Lâm thề thốt phủ nhận, "Con mắt nào của cậu thấy tôi làm? Đừng tuỳtiện vu khống người khác khi không có chứng cứ."
Chung Nhất Minh có chút sinh khí, "Phòng ngủ này trừ bỏ cậu ra, ai mà nhằm vào Tạ Trọng Tinh chứ?"
Phó Đông Lâm nói: "Sao cậu không nói tới tên Triệu Triệu ẻo lả kia kìa? Mà cứ nhất quyết nhận định là tôi?"
Chung Nhất Minh còn muốn nói thêm nữa, Tạ Trọng Tinh đã duỗi tay ngăn cản cậu ta, lắc lắc đầu.
Sắc mặt Chung Nhất Minh ửng đỏ, nói: "Đổi phòng ngủ đi, tôi đi nói với quản lý ký túc xá."
Phó Đông Lâm có chút đắc ý, "Tôi không đổi đó, tôi thích cái phòng ngủ này rồi."
Cậu ta cảm thấy mười phần sảng khoái vì có thể khiến Tạ Trọng Tinh ghê tởm như vậy.
Chung Nhất Minh nhìn gương mặt dào dạt đắc ý của cậu ta, nhịn không được mà nghiến răng, trấn an nhìn Tạ Trọng Tinh một cái, hạ giọng nói: "Tôi đi tìm quản lý ký túc xá nói chuyện."
Nói xong nhanh chóng đi ra cửa.
Phó Đông Lâm xuống giường, chậm rãi nói: "Tôi cũng đi tìm quản lý ký túc xá nói chuyện, tôi không đổi phòng ngủ đâu."
Nói xong, cũng đi theo Chung Nhất Minh ra ngoài.
Nam sinh ở phòng ngủ bên cạnh nhô đầu ra, cẩn thận mà nói với Tạ Trọng Tinh: "Tạ ca, tôi có việc nói với cậu."
Nam sinh đúng là một trong hai tên tùy tùng mấy ngày hôm trước muốn đưa Tạ Trọng Tinh về trường học, tên là Khâu Nghĩa.
Tạ Trọng Tinh chỉ dừng một chút, sau đó đi theo Khâu Nghĩa đi ra ngoài.
Khâu Nghĩa tìm một nơi khá vắng ở cầu thang, vẫy tay với Tạ Trọng Tinh, để y qua đó, cuối cùng lại dò đầu ra nhìn nhìn bốn phía, xác định không có người ở đây mới đè giọng thần thần bí bí nói với Tạ Trọng Tinh: "Tạ ca, thật ra tôi đã sớm không ưa gì tên Phó Đông Lâm đó, cho nên cậu yên tâm, tôi đứng bên phía cậu!"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh mở miệng: "Cậu muốn nói cái gì với tôi?"
Khâu Nghĩa nói: "Là cái này, Phó ca lại nghĩ ra chiêu mới để đối phó cậu."
Nói xong, lấy ra điện thoại đưa cho Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh duỗi tay nhận lấy, ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại, phía trên vừa lúc là giao diện một box nhóm nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh tập trung, tay cầm điện thoại hơi dùng lực.
Y chậm rãi lướt lên trên, cẩn thận đọc hết tất cả cuộc trò chuyện của họ.
Trong nhóm, có người nói: "Phó ca ghét Tạ Trọng Tinh như vậy, nếu không thì để cho cậu ta chuyển phòng đi? Cậu của anh có ở trường học, chuyện này chắc là dễ làm mà?"
Phó Đông Lâm trả lời: "Mày thì biết cái gì, tao phải ở trước mặt cậu ta khiến cậu ta ghê tởm."
"Người ta là học bá, tầm mắt có cao tới đâu cũng không để anh ở trong mắt chứ."
Phó Đông Lâm nhắn ra một chuỗi "......".
Có người mở miệng tiếp: "Tôi thấy cái tên Chung Nhất Minh kia hay giúp Tạ Trọng Tinh nói chuyện, Tạ Trọng Tinh không thân cùng ai cả, chỉ có mối quan hệ tốt với Chung Nhất Minh, nhất định có chỗ mờ ám."
Phó Đông Lâm hỏi: "Mờ ám gì?"
"Thì là cái đó đó, bọn họ đang giao dịch á."
"Ý là sao, mày nói rõ ràng cho tao."
"Là cái này, vụ đồng tính luyến ái đó."
Cái từ này rõ ràng khiến tam quan Phó Đông Lâm bị chấn động, "Cái quỷ gì vậy!"
Người nọ nói: "Phó ca chắc là không biết rồi, hiện tại nhân gian loạn lạc lắm, có một số người con trai thì thích con trai, chỉ thích chơi trai, không chừng hai người bọn họ là loại quan hệ này đó."
Phó Đông Lâm nhắn một biểu tình nôn mửa, "Ghê tởm! Thực sự có người chơi cái này?"
Người nọ nói: "Tại sao không chứ? Ở trường học trước kia của em, có một nam sinh đồng tính luyến ái đã viết một lá thư tỏ tình với một bạn nam, bị người ta dán trên mục thông báo làm lớn chuyện, thanh danh mất hết, còn tự mình nghỉ học nữa đó."
"Phó ca ghét cậu ta như vậy, làm cho cậu ta nghỉ học còn không phải là đơn giản sao?"
Phó Đông Lâm rõ ràng có ý đó, "Nhưng nhà tên Chung Nhất Minh kia cũng có tiền, không dễ chọc vào."
"Này thì có khó gì, pháp luật không trách công chúng*, cậu chụp mấy tấm ảnh có hình hai người bọn họ thân mật, đăng lên diễn đàn, cho tung thêm mấy bài đen tối nữa, thanh danh cậu ta lúc đó không phải sẽ tan tành sao?"
*Nguyên mẫu: Pháp không trách công – Pháp luật không đổ lỗi cho công chúng, thành ngữ Hán ngữ bính âm là fǎ bù zé zhòng, có nghĩa là dù một người làm một hành vi nào đó cũng phải bị pháp luật trừng trị, nhưng nếu nhiều người làm như vậy thì không dễ gì bị trừng phạt hết.
Phó Đông Lâm nói: "Ý kiến hay à nha, đến lúc đó mấy người các cậu đưa cho tôi mấy topic bị bôi đen hết rồi đi, mà bịa thì đừng có bịa giả quá. Tên nghèo khổ kia không có điện thoại, sẽ không phát hiện được, chờ chuyện lớn rồi, cậu ta muốn giải thích cũng chưa chắc có người tin cậu ta."
......
Tạ Trọng Tinh đưa điện thoại lại cho Khâu Nghĩa, ngực hơi phập phồng lên xuống.
Khâu Nghĩa nhìn sắc mặt của y, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không quen nhìn chiêu âm hiểm này của cậu ta, cậu học giỏi như vậy, nước sông không phạm nước giếng với cậu ta, cũng không biết vì sao vẫn luôn nhằm vào cậu."
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi, chẳng qua có chuyện tôi phải nói rõ, tôi không quen biết người kia."
Khâu Nghĩa pha trò, "Tôi không vì chiếc Lamborghini mà làm gián điệp, chỉ là tôi không quen nhìn Phó Đông Lâm dùng thủ đoạn khiến người khác ghê tởm như vậy, tuy tôi học không tốt, nhưng cũng cực kỳ sùng bái đại học bá như cậu vậy."
Sau đó cậu ta tiếp tục nói: "Phó ca làm ướt giường cậu, chính là muốn ép cậu với Chung Nhất Minh ngủ cùng nhau, khẳng định đến lúc đó sẽ chụp cảnh hai người các cậu thân mật, sau đó đăng lên diễn đàn gây sóng gió thị phi, cậu cẩn thận một chút đi."
Trở lại ký túc xá, Chung Nhất Minh cùng Phó Đông Lâm đều quay về, biểu tình Chung Nhất Minh hầm hầm, Phó Đông Lâm thì ngược lại, vẻ mặt xuân phong đắc ý, nhìn hình ảnh này, Tạ Trọng Tinh đã biết được kết quả.
Quả nhiên, Chung Nhất Minh nói xin lỗi với Tạ Trọng Tinh: "Thực xin lỗi, quản lý ký túc xá không cho đổi phòng ngủ."
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, nói: "Không có việc gì."
Ánh mắt y rơi xuống trên người Phó Đông Lâm, nói với Chung Nhất Minh: "Đóng cửa."
Chung Nhất Minh chần chờ một chút, nhưng vẫn duỗi tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Tạ Trọng Tinh nắm nắm tay, khớp xương nhanh chóng kêu lên âm thanh "răng rắc răng rắc", y nhìn Phó Đông Lâm, mở miệng hỏi: "Mày muốn đánh tao đúng không?"
Tươi cười đắc ý trên mặt Phó Đông Lâm hơi thu lại, "Mày có ý gì?"
Tạ Trọng Tinh gật đầu, "Tao hiểu rồi."
Vừa dứt lời, Tạ Trọng Tinh lập tức làm một chuyện khiến người khác mở rộng tầm mắt, y động thủ đánh Phó Đông Lâm.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
=========================
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tần: Vợ à vợ đang làm gì vậy, vợ gọi điện thoại cho anh nhanh lên QAQ