Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc - Chương 41: Hên là sống, xui thì chết!!!




Tụi hắn bước vào ngôi nhà đang nhốt nó, hắn đi nhanh một cách khác thường cùng lực mạnh bạo dậm lên nền gạch làm vang lên tiếng động, Tuấn từ đâu trong căn phòng chính của ngôi nhà đi ra, đưa tay ra ngăn hắn lại nói:

- Cái gì cũng phải từ từ chứ anh trai! Muốn cứu con nhỏ đó thì phải dành thời gian nói chuyện vs tôi.

Hắn trợn đôi mắt ánh lửa của mình, đưa tay lên toan đập Tuấn thì Thy Thy đứng bên cạnh lên tiếng:

- Suy nghĩ cho nó kỹ nha! Tôi mà bấm nút kích hoạt bom thì con nhỏ đó thế nào taaaaaaaaaaaaa?

Thy Thy kéo dài chữ cuối để hù doạ tụi hắn, Duyên cười khẩy một cái định nói gì đó thì hắn đưa tay ngăn lại, hắn nói:

- Muốn nói gì cứ nói khỏi dài dòng!

Tuấn cười đuể giả, mặt không đổi sắc, mắt ánh lên thù hận, hắn đưa tay mời hắn vào căn phòng mà lúc nãy Tuấn vừa bước ra, tụi hắn đi theo ngồi xuống ghế, Tuấn và Thy ngồi đối diện, Tuấn nói:

- Mọi người có biết tỷ lệ người Việt ly dị khá cao hay không?

Tụi hắn không trả lời, Tuấn không hề cảm thấy nhục vì bị bơ mà tên đó còn cười tươi hơn, Tuấn nói:

- Ý tôi ở đây là con người rất dễ thay đổi! Và...................

Tuấn chưa nói hết câu, hắn đã mặt lạnh, đập tay xuống bàn, mặt đầy sát khí nói:

- Một là vào vấn đề chính. Hai là tôi chưa chắc điều khiển nổi bản thân mình

Tên Tuấn đó vẫn cứ cười, hắn cự kỳ có hứng thú khi nói chuyện vs mấy người này, hắn ta từ tốn nói ra vấn đề từ nãy tới giờ:

- Tôi muốn cho anh hai lựa chọn: 1 là anh không cần cứu con nhỏ đó tôi cũng không làm gì anh nữa. 2 là anh cứu con nhỏ đó nhưng phải đưa cho tôi tất cả tài sản của anh gồm tài sản cá nhân và cả tài sản được thừa kế.

Nghe Tuấn nói tụi hắn cười nhạt, tên này uống thuốc không đủ liều hay sao mà đưa ra cái điều khiện khùng điên. Tụi hắn nếu không muốn cứu nó thì tới làm cái gì. Tụi hắn dù có tới cứu cũng không muốn mất một đồng một cắt nào hết.

Quay lại căn phòng của nó, nó đang loay hoay thoát khỏi cái dây xích khùng điên này, dây xích này cực kỳ cứng. Theo như suy nghĩ của nó, nó nghĩ người ta làm thì ít nhất có một chỗ sẽ mỏng hơn những chỗ khác, loay hoay tìm kiếm cuối cùng cũng thấy. Vì dây xích dài nên nó đưa tay vào túi tìm kiếm cái kiềm nhưng không có thấy.

A! Nó thấy cái gì đó đang sáng lên ở phái xa, nó với chân kéo lại, nhưng vì dây dài nhưng cũng có hạn nên không tới được nó liền nửa đứng nửa nằm ( cứ tưởng tưởng nó đang xiếc đi), nó đưa chân tới, một lần rồi hai lần và ba lần cuối cùng thì...................................... "Ụtttttttttttttttttttttttttt", nó té dài từ trên ghế té xuống, cả tấm lưng nằm trên ghế, hai chân quỳ xuống, cả người tê liệt.

Nó cố bò trờn lết, quỳ bò cuối cùng cũng lấy được, cắt ngay mấy sợi dây xích, nó đứng lên xoay xoay hông. Nó định tìm cách trốn thoát thì tiếng "Tích....Tích" vang lên, không lẽ bom kích hoạt rồi sao?

Nó quay sang nhìn xuống ghế, quay ngược ghế lại nó nhìn đồng hồ đang chạy ngược vô điều kiện, chết rồi! Nó quýnh quán lên. Trời ơi! Nó không biết gỡ bom aaaaaaaaaaaaaa! Ai cứu nó vs?

" Tích....tích"

Tiếng bom chạy chậm rãi nhưng nó cực kỳ sợ hãi? Nó phải chết thế này hay sao? Đúng là chết không đáng mà!!!