Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 52




Ngạo Thiên vứt cây súng sang một bên rồi vội vàng đi đến, ngồi xuống đỡ lấy Trí Hào lên:

- Trí Hào, Trí Hào...ngươi thật là hồ đồ.

Trí Hào cả người lúc này là những viên đạn găm khắp cả cơ thể cùng một màu đỏ ghê rợn, bên cạnh đấy là những xác người nằm ngổn ngang, bàn tay nhuộm máu gắng gượng đưa lên túm lấy cánh tay của anh, máu từ miệng trào ra lại khiến lời nói trở nên khó nghe:

- Bang chủ...tôi nhất định... phải bảo vệ ngài... cho đến khi... người của chúng ta đến...!

Ngạo Thiên nghe vậy trong lòng chợt rấy lên một thứ cảm xúc nuối tiếc, anh siết chặt bàn tay của Trí Hào mà ra lệnh:

- Trí Hào, ngươi nhất định không được bỏ cuộc, đó là lệnh của ta.

Trí Hào hướng đôi mắt đang cố gắng hết sức để nhìn anh, khoé miệng đầy máu là gượng gạo cười rồi mấp máy:

- Bang chủ.... thứ lỗi... Trí Hào... lần này...không thể tuân theo...lời ngài...

- Trí Hào, ngươi dám sao?

- Bang chủ...không thể đợi đến khi... người của chúng ta đến được... tôi cảm thấy... rất có lỗi... Trí Hào…đành... đi.... trước....vậy....!

Lời nói mỗi lúc một yếu dần, cánh tay kia cũng đã từ từ tuột xuống mà đôi mắt quá mệt mỏi đành chậm rãi nhắm lại.

Vòng tay anh siết chặt lấy thi thể của Trí Hào vào lòng, đôi mắt đã đỏ ngàu vì màu của máu và vì niềm thương xót vô hạn.

Đôi mắt đảo quanh khung cảnh trước mặt, những người anh em một lòng trung thành với anh cũng đã yên lặng nằm đấy.

Cho đến bây giờ, sự ra đi của Trí Hào mới khiến anh cảm thấy trân trọng bọn họ hơn.

Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời, một giọt nước mắt cố kìm nén lại khiến anh phải hét lên với trời xanh, thanh âm ai oán xé nát cả khoảng không thê lương này.

Từ từ đặt thi thể của Trí Hào xuống, anh chậm rãi đứng dậy rồi bước về phía trước. Bỗng đôi chân chợt dừng lại bởi bóng người xuất hiện trước mặt.

- Tống tiên sinh, thất lễ rồi. Diệt cỏ đành phải diệt tận gốc.

Lời vừa dứt, một tiếng "ĐOÀNG" vang lên, Ngạo Thiên cả người ngã xuống bên cạnh những anh em của mình, máu ở ngực như dòng nước vỡ bờ mà chảy trào ra.

Cả bầu trời trước mắt giờ đã hoá màu đỏ, cùng lúc đấy một chiếc máy bay vút qua rồi biến mất sau những đám mây dày đặc.

Bờ môi gượng gạo cười một cái mãn nguyện mà mấp máy nói:

- Băng Nhi...tạm biệt em...tình đầu của tôi!

Đôi mắt từ từ khép lại, bên tai chỉ văng vẳng nghe được tiếng đế giày của bóng người kia đang bước xa dần.

* * * * *

Lúc này, ở trên máy bay, hắn cởi chiếc áo vest của mình chùm lên đầu cô rồi ôm cô vào lòng mà dẫn đến căn phòng riêng của khoang VIP.

Băng Nhi tâm trạng còn lo lắng đi lại phía chiếc ghế ngồi xuống. Bàn tay với lấy chiếc ly thuỷ tinh đặt lên bàn rồi rót nước. Chỉ là nước vừa mới rót, thì chiếc ly bỗng nhiên nứt toác ra khiến cô giật mình đánh rơi cả bình nước xuống kêu "XOẢNG" một cái. Mảnh vỡ vương vãi cùng với nước lênh láng trên sàn.

Hắn thấy vậy liền vội vàng đi đến túm lấy tay cô lo lắng hỏi:

- Băng Nhi, em không sao chứ?

Cô cả người có phần run rẩy nhìn lên hắn:

- Thiên Uy, em có linh cảm Ngạo Thiên gặp chuyện chẳng lành.



Hắn nghe vậy lại ôm cô vào lòng trấn an:

- Đừng lo, anh ta sẽ không sao. Đợi khi xuống sân bay, tôi sẽ liên lạc về.

Cô nghe vậy cũng không còn cách nào khác, dẫu sao máy bay đã cất cánh rồi rồi đâu thể nào trở lại được nữa.

Cô từ từ đẩy hắn ra rồi chậm rãi đi lại phía ô cửa sổ nhìn xuống dưới chỉ là một màu trắng mây trời, thi thoảng thoát ra được khỏi nó lại thấy được những dấu chấm li ti đủ màu sắc.

- Ngạo Thiên, anh nhất định phải bình an.

Vũ Thiên Uy lúc này gọi nhân viên vào dọn dẹp đống đổ vỡ rồi đỡ cô lại phía chiếc giường, cả HAI cùng nằm xuống.

Bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, đôi mắt phảnG phất muôn vàn yêu dấu và thương xót:

- Băng Nhi, cảm ơn em khi ấy đã không quản nguy hiểm mà lao vào cứu tôi.

Cô nghe vậy ngước mắt lên đối diện hắn, đôi đồng tử cũng dần dần chuyển màu, bàn tay chậm rãi đưa lên chạm vào vết sẹo ở má, có phần xúc động nói:

- Thiên Uy, vết sẹo này... có thể em sẽ mang theo cả đời...nhưng em không hề hối hận khi làm vậy. Điều em hối hận nhất... chính là...(cô dừng lại vì sống mũi đã cay xè, giọt nước mắt không tự chủ chảy dài ra, bàn tay run run rời khỏi má rồi đặt xuống bụng mình)....đã không thể bảo vệ tốt được cho con chúng ta!

Nhắc đến điều đấy hắn bỗng chốc cũng đau lòng. Đứa con đầu tiên của bọn họ mất tại sao không nuối tiếc cho được. Chỉ là nếu trong tình cảnh lúc đấy, hắn cũng sẽ chọn cứu cô.

Ngón tay thon dài chậm rãi chạm nhẹ vào những giọt nước mắt, vị chua xót ngấm sâu vào da thịt khiến tim hắn theo đó mà trở nên xót xa:

- Đó không phải lỗi của em, là tôi vô dụng không bảo vệ tốt được hai mẹ con. Băng Nhi, em đừng tự dằn vặt mình nữa. Mất con tôi cũng rất đau buồn nhưng mất em tôi chắc sẽ không sống nổi đâu.

Cô nghe vậy nhìn hắn lại càng khóc dữ hơn:

- Thiên Uy...thật ra khi ấy...rời khỏi anh...em là vì...

Không đợi cho cô nói hết, hắn liền kéo cô vào lòng ôm chặt lấy:

- Tôi biết... tôi biết tất cả... em không cần phải nói gì nữa... anh ta đã nói tất cả với tôi rồi.

Băng Nhi nghe vậy lại ngỡ ngàng ngước lên nhìn hắn:

- Ngạo Thiên sao?

- Phải.

Cô có đôi chút giật mình, bởi với tính cách của anh không phải dễ dàng giải thích với ai, huống gì người đó lại là hắn.

Bỗng chốc nụ hôn của ngày hôm đấy thoảng qua trong đầu, lời nói chúc phúc của anh là mang ý nghĩa này sao?

Cô nhìn hắn chần chừ một hồi rồi nói:

- Thiên Uy, thật ra Ngạo Thiên anh ấy là...

Lời chưa kịp ra hết, hắn đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào bờ môi của cô:

- Băng Nhi, tôi biết em định nói gì nhưng giữa tôi và anh ta vốn không đơn giản chỉ là quan hệ như vậy. Dù sao tôi vẫn cảm ơn anh ta đã cứu sống em và cho tôi biết toàn bộ sự thật.

Cô nghe vậy cũng lấy làm kinh ngạc, chẳng phải ba cô nói hắn bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn đó sao?

- Thiên Uy, anh...nhớ lại rồi sao?



- Đám cháy hôm đó khiến tôi nhớ lại tất cả. Còn nữa, Băng Nhi... lời hứa năm đó, tôi cũng làm được rồi.

Cô nhìn hắn vẻ mặt khó hiểu mà hắn thấy vậy lại chỉ mỉm cười, dịu dàng giải thích:

- Băng Nhi, năm đấy tôi còn nhớ rõ được nụ cười của một bé gái, vẻ mặt rạng rỡ của nó khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu. Chỉ đáng tiếc là, tôi còn chưa kịp chào hỏi, nó đã liền chạy đi rồi.... Công chúa của tôi, chào em! Tôi là Vũ Thiên Uy, rất vui được gặp em.

Cô nghe vậy chợt sửng sốt, những hình ảnh này cô đã thấy qua ở đâu rồi. Phút chốc giấc mơ ấy lại ùa về, bé gái trong giấc mơ khi ấy, chàng hoàng tử trong giấc mơ khi ấy, chẳng nhẽ là hắn sao?

Bỗng chốc một cơn đau đầu truyền đến dữ dội, Băng Nhi nhíu mày đưa tay lên ôm lấy đầu mình mà kêu lên:

- Ahhh.... đầu... tại sao lại đau như vậy...

Hắn thấy vậy liền vội vàng túm lấy bờ vai cô lo lắng hỏi:

- Băng Nhi, em làm sao vậy? Em đau ở đâu?

- Thiên Uy... đầu em đau quá... em không chịu nổi được nữa...

Cô điên cuồng túm lấy đầu mình mà lăn qua lăn lại, hắn hốt hoảng ngồi dậy với bấm nút gọi cho nhân viên ở trên tường rồi đi lại ôm lấy cô:

- Băng Nhi, bình tĩnh lại, tôi sẽ gọi bác sĩ cho em.

một lúc sau, nhân viên đi đến phòng của hắn gõ cửa:

- Xin hỏi, Quý khách có gì dặn dò?

Hắn lúc này buông cô ra rồi đi lại mở cửa nhìn nữ nhân viên kia lạnh giọng nói:

- Tôi cần một bác sĩ.

- Bác sĩ? Thật xin lỗi, hãng của chúng tôi không có dịch vụ này.

- TÔI KHÔNG CẦN BIẾT CÓ HAY KHÔNG, CHO CÔ 5 PHÚT NẾU KHÔNG NGÀY MAI CẢ CÁI HÃNG HÀNG KHÔNG NÀY VĨNH VIỄN BỊ XOÁ SỔ!

Khí thế của hắn khiến nữ nhân viên run sợ, ngoài vội vàng nghe theo cũng không biết cách nào khác.

Thật may khi thông báo đến các khoang hành khách, có một hành khách trên máy bay là bác sĩ liền vội vàng đi đến phòng của hắn.

Chỉ là ở trên máy báy không có thiết bị máy móc để thăm khám, vị bác sĩ ấy chỉ cho cô uống một liều giảm đau cùng thuốc an thần loại nhẹ có mang theo bên mình.

Khi thuốc bắt đầu có tác dụng thì cơn đau của cô cũng dần giảm, Băng Nhi mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ.

Vị bác sĩ lúc này mới nhìn sang hắn:

- Ở đây không có máy móc nên không thể kiểm tra, tôi chỉ có thể cho cô ấy một liều giảm đau và an thần loại nhẹ. Khi đến nơi, ngài hãy đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra, tôi suy đoán đây không phải là chứng đau đầu thông thường.

Hắn nghe vậy nhìn ông gật đầu một cái:

- Bác sĩ, cảm ơn ông! Cho hỏi quý danh là gì, tôi sẽ có hậu tạ.

- Không cần, chỉ là tiện đường cứu giúp thôi, không cần quá đa lễ.

Nói rồi vị bác sĩ ấy cũng chào hắn một cái rồi quay trở ra.

Hắn sau khi tiễn ông ấy đi, cũng quay lại phía giường nhìn cô đang miệt mài ngủ, mái tóc xoã lên gương mặt còn loáng thoáng lấy được vết sẹo đáng sợ kia khiến hắn cảm thấy đau lòng vô cùng:

- Băng Nhi, tôi nhất định sẽ không để em chịu thêm tổn thương nào nữa.