Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 5: Không Biết Phép Tắc




Nguyệt Yên biết mấy câu mà Hi Vũ nói ra không có ý gì tốt. Nếu như cô thật sự mặt dày ở lại Lăng gia, chẳng phải sẽ làm anh thêm chướng mắt sao? Cô thà để cho cả hai được giải thoát, biết đâu chừng anh có thể nghĩ khác về mình một chút.

"Hi vọng cô khi rời khỏi Lăng gia rồi tự chăm sóc mình một chút. Chuyện ly hôn, tôi sẽ sớm thông báo với truyền thông và mọi người."

Cô cụp mắt gật đầu. Đã mấy ngày trôi qua rồi, cô cứ nghĩ Hi Vũ đã cho người làm rùm beng lên chuyện này rồi mới phải. Anh không nói gì cả cũng không tổ chức ăn mừng, thật không giống với anh chút nào. Nguyệt Yên còn nhớ trước đây anh từng nói, nếu có một ngày hai người đường ai nấy đi, người đầu tiên ăn mừng đốt pháo hoa sẽ là anh.

Nguyệt Yên thấy anh đã ăn xong, cũng đang dùng khăn giấy lau miệng. Cô cúi người xuống dọn dẹp đặt đồ dùng vào măm, sau đó nói một câu rồi rời đi.

"Cảm ơn Lăng tổng có ý tốt. Tôi cũng hi vọng anh, sớm ngày đốt pháo hoa để ăn mừng."

Anh kinh ngạc ngước lên, nhưng lúc này cô đã quay lưng đi mất. Không ngờ những gì mà anh đã nói trong ba năm qua, mỗi câu mỗi chữ cô đều nhớ rất rõ. Chỉ tiếc rằng anh lại không nhớ gì về cô, nên bây giờ mới phải gom lại từng chút một.

...

Hôm nay là ngày mà ông cụ Lăng về nước sau kì nghỉ dài hạn ở Pháp. Từ sau khi giao lại quyền hành cho cháu trai quản lý, ông ấy khá yên tâm. Dù rằng Hi Vũ còn trẻ, nhưng ông vẫn luôn tin vào câu nói "tuổi trẻ tài cao". Hơn nữa anh còn có chí lớn như vậy, Lăng thị sau này có một vị lãnh đạo như thế, sẽ mãi mãi trường tồn.

"Cụ mới về ạ!"

Hi Vũ lúc này đang làm việc trên phòng, nghe Mạc Ngôn thông báo mới biết rằng ông nội đang ở dưới phòng khách. Anh dọn dẹp lại hồ sơ và tài liệu, sau đó đi xuống lầu.

"Thiếu gia đâu rồi? Cả thiếu phu nhân nữa?"

Người làm trong nhà im bặt, nhìn nhau không biết nên nói thế nào. Lúc bày Hi Vũ đi trên lầu xuống, gương mặt anh thoáng hiện ra nụ cười như chưa hề có cuộc ly hôn nào.

"Ông nội!"

Mạc Ngôn đứng ở đằng xa mà trong lòng sợ đến phát run, không hiểu vì cớ gì mà Hi Vũ lại bình tĩnh được. Cụ Lăng rất thương Nguyệt Yên, trước đây khi anh cưới cô về còn tuyên bố, chỉ cần cô sinh cháu cho Lăng gia, trai hay gái gì cũng sẽ được tặng một dinh thự. Bây giờ tốt rồi. Cháu trai của ông nhân lúc ông không ở nhà tùy tiện ra quyết định, hai người chấm dứt cuộc hôn nhân thương mại không hạnh phúc.

Hi Vũ rót trà cho ông nội, sau đó hỏi.

"Ông nội ở Pháp có vui không? Nghe nói ở đó mùa này có tuyết?"

Cụ Lăng cười hiền, gật đầu.

"Ừ! Nhìn thấy tuyết là ta lại nhớ đến cháu dâu của ta. Con bé Nguyệt Yên khéo tay, mùa đông năm rồi còn đan tặng ta một cái khăn choàng cổ và mũ len. Đẹp! Đẹp lắm!"

Nụ cười trên môi Hi Vũ trở nên gượng ép. Cô đã không còn ở đây nữa rồi. Không biết khi hay tin anh và cô đã ly hôn, phản ứng của cụ Lăng sẽ như thế nào.

"Phải rồi! Con bé đâu sao ta không thấy vậy?"

Ông hỏi rồi lại nhìn lên trên lầu gọi.

"Nguyệt Yên? Nguyệt Yên à?"

Gọi mãi không nghe thấy ai trả lời khiến cụ Lăng lấy làm lạ. Bình thường Nguyệt Yên là người rất lễ phép lại hiểu chuyện, nếu có ông ở nhà nhất định sẽ luôn có mặt để giúp ông pha trà, mời bánh. Có khi cô còn dìu ông lên lầu nghỉ ngơi, sau đó giúp ông đốt trầm hương thư giãn. Hôm nay cô không xuất hiện, khiến cụ Lăng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Ông quay sang nhìn Hi Vũ hỏi.

"Hi Vũ? Cháu dâu của ta đâu? Hửm?"

Mạc Ngôn đã run đến mức đứng không vững, anh ta cảm thấy đứng ở chỗ này hiện giờ còn nguy hiểm hơn cả đứng trước đầu sóng ngọn gió. Hi Vũ vậy mà không hề có ý giấu giếm ông, càng tỏ ra rất bình tĩnh, môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ông nội!"

Cụ Lăng nhíu mày, gương mặt có vài nếp nhăn ở đuôi mắt càng khiến ông thêm phần trầm tĩnh, lại có phần nghiêm khắc. Ai mà không biết trong nhà này, cụ Lăng là người rất dễ tính, nhưng một khi đã khó thì Trời cũng bó tay. Ngày trước Hi Vũ còn nhỏ, vô tình cầm súng nước bắn trúng phải người quản gia, vậy mà bị ông cầm roi đánh đến rướm máu.

Vậy nên khi Hi Vũ kí tên vào tờ đơn ly hôn và để Nguyệt Yên ra khỏi nhà, người làm đều vô cùng lo lắng cho an nguy của anh.

Cụ Lăng hỏi.

"Chuyện gì? Nội hỏi con, Nguyêt Yên đâu?"

Anh cụp mắt, sau đó mới ngước lên nhìn ông nội trả lời.

"Con và cô ta, ly hôn rồi."

"Không biết phép tắc."

Cụ Lăng lớn tiếng mắng, ngay sau đó thì cả ly trà vẫn còn ấm hất thẳng vào người của Hi Vũ. Mạc Ngôn hốt hoảng chạy đến, mặt tái mét như lá cây.

"Thiếu gia!"

Anh đưa tay ra ngăn lại, không cho anh ta đến gần giúp mình. Cả người anh ướt sũng, có chỗ vì áo mỏng mà nước trà ấm thấm vào bắt đầu thấy đau. Cụ Lăng đứng dậy chỉ tay vào mặt anh, gương mặt thể hiện ra sự tức giận.

"Ai cho con cái quyền làm càn đó hả? Nguyệt Yên và con kết hôn 3 năm trời, con bé luôn làm tốt bổn phận của mình, chưa từng làm gì có lỗi với con. Con ly hôn cái gì? Ly hôn cái gì hả?"

Cụ Lăng vừa nói vừa đánh vào người của Hi Vũ, anh vẫn ngồi yên không nói tiếng nào. Lúc này cụ đã giận nay lại càng giận hơn, khi anh không hề nói rõ lí do. Ông nhìn sang Mạc Ngôn, sau đó ra lệnh.

"Lấy roi qua đây!"