"Dùng sức đi! Hít sâu vào!"
Trán của Nguyệt Yên mồ hôi tuôn ra như tắm, Hi Vũ ôm lấy đầu cô hôn lên liên tục mà lòng nóng như lửa đốt. Lần đầu tiên anh được nhìn thấy khoảnh khắc này, sắc mặt lạnh lùng thường ngày cũng vì vậy mà méo mó.
"Ư..."
"Yên Yên! Cố lên em! Cố lên!"
Anh trấn an cô mà giọng run rẩy lạc cả tone, đôi mắt đỏ bừng bừng. Hoá ra đau đớn khi sinh nở là loại cảm giác kinh khủng như thế này. Mỗi lần Nguyệt Yên kêu lên, đau đến mức rơi nước mắt thì anh cũng không kìm lòng được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, từ lúc cô đau bụng chuyển dạ đến lúc vào phòng sinh đã là 5 tiếng đồng hồ. Hi Vũ cũng thấm mồ hôi ướt cả áo, chân trần đứng trên sàn nhà lạnh ngắt nhưng vẫn liên tục hôn lên trán của Nguyệt Yên. Bác sĩ nói sức của cô rất yếu, nếu như không cố gắng một chút thì đứa nhỏ có thể sẽ không thở được.
Nhưng cô thật sự kiệt sức rồi, vừa kêu lên một tiếng đã ngất đi. Hi Vũ ngây người, run rẩy gọi.
"Yên Yên? Yên Yên?"
Anh nhìn các y bác sĩ trong phòng sinh, đỏ mắt nói.
"Các người làm gì đi chứ?"
"Hiện giờ cô ấy cần được hồi sức để tiếp tục sinh đứa bé ra. Mời anh ra ngoài!"
Hi Vũ đứng nhìn cô y tá kia như trời trồng, cuối cùng vẫn phải im lặng chịu khuất phục mà ra khỏi phòng sinh. Cửa vừa mở ra, anh đã thấy Lăng lão gia và cụ Lăng bên ngoài, còn có cả Ken và Mạc Ngôn. Ở bên trong đó lâu như vậy, anh cũng quên mất cả thời gian, quên mất rằng trời đã sáng.
A Niên đứng ở một góc cũng lo lắng không kém, khóc thút thít nhìn về phía cửa phòng sinh.
"Hi Vũ? Con bé sao rồi? Đã sinh chưa?"
"Vẫn chưa ạ! Sức khoẻ của cô ấy không đủ, nên bị ngất!"
Cả nhà lại một phen sốt ruột đứng ngồi không yên. Hi Vũ đứng yên một chỗ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơ thể của Nguyệt Yên vốn nhỏ nhắn, khi mang thai dù được bồi bổ nhiều nhưng bao nhiêu dinh dưỡng đều bị đứa trẻ hấp thụ. Anh nhắm mắt, nghe thấy tiếng kêu của cô ở trong phòng tiếp tục vang lên thì không chịu được nữa. Ngồi gục xuống đất, Hi Vũ bịt hai tai của mình lại để không nghe thấy gì, nước mắt rơi lã chã.
Người ta thường nói, phụ nữ khi sinh nở giống như đặt một chân vào Quỷ Môn Quan. Nguyệt Yên bây giờ chính là đang rơi vào tình trạng như thế, thậm chí chân còn lại cũng đã nhấc lên rồi.
"Đau... Quá..."
"A... Hức..."
Mạc Ngôn muốn bước đến bảo Hi Vũ bình tĩnh lại, nhưng Ken đã đưa tay ra giữ anh ta.
"Đừng! Cảm giác này chỉ khi cậu có gia đình rồi mới hiểu thôi!"
Anh ta nhìn Ken.
"Thế anh đã có gia đình chưa mà nói như đúng rồi vậy hả?"
"..."
Trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của trẻ con, Hi Vũ như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng mà đứng dậy. Anh quay đầu nhìn về phía cửa, một cô y tá tươi cười bế đứa bé đi ra. Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng anh! Là một bé gái!"
"Vợ của tôi thế nào rồi? Cô ấy có sao không?"
Hi Vũ không nhìn đứa nhỏ lấy một lần, chỉ khẩn trương hỏi y tá tình hình của Nguyệt Yên. Vì sinh con mất sức nên cô ngất đi, để điều dưỡng cơ thể phải chuyển đến phòng hồi sức. Anh vẫn chưa hết lo lắng hoàn toàn, chạy ngay vào bên trong để xem.
"Này anh ơi..."
Lăng lão gia nhìn bóng lưng của Hi Vũ, chợt nhớ đến lúc mình đứng ở bên ngoài phòng sinh chờ anh chào đời. Rõ ràng như thế, ai cũng nhìn ra được Nguyệt Yên là cả sinh mạng và cuộc đời của anh.
"Yên Yên!"
Cô nằm trên giường, mặt không khởi sắc mà vẫn xanh xao như lúc chưa sinh, đôi môi tái nhợt lưu lại một vết đỏ hồng. Hi Vũ nhìn mà lòng xót xa, anh bước đến ngồi ngay bên cạnh, liên tục hôn lên mu bàn tay cô.
"Anh sao thế? Sao lại khóc rồi?"
Anh đặt môi mình lên mu bàn tay của cô, nước mắt chen chúc qua kẽ tay rơi xuống.
"Sao em lại đau nhiều như thế? Anh xót không chịu được!"
"Nhưng mà... Con gái là đồng minh của anh rồi! Em nên tìm thêm một đồng minh cho mình!"
Hi Vũ liên tục lắc đầu.
"Không muốn. Không cho em sinh nữa đâu!"
Bên ngoài có người đi vào, là cô y tá lúc nãy bế theo con gái của hai người vào bên trong.
"Anh à! Anh còn chưa bế con nữa đã chạy vào đây rồi!"
Cô ấy bế đứa nhỏ lại đứng ngay bên cạnh Hi Vũ. Lúc này anh mới nhớ ra mình còn chưa nhìn mặt con, chỉ vừa nghe tin Nguyệt Yên chuyển đến phòng hồi sức đã chạy vào. Cô ngồi tựa lưng vào thành giường, nhìn đứa bé có gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt sáng ngời.
"Anh xem! Con cười kìa!"
Hi Vũ cong môi, nhìn cô gái ở trước mặt mình vì đứa bé này mà hạnh phúc. Gia đình nhỏ của anh trọn vẹn rồi, là tâm nguyện mà mẹ anh luôn mong muốn.
"Hi Nguyệt! Hi Nguyệt của mẹ!"
Cái tên này là do anh đặt cho con gái nhỏ, là tên lót giữa anh và Nguyệt Yên. Cô bé này có đôi mắt trong veo, đôi môi chúm chím, tương lai chắc cũng sẽ xinh đẹp giống hệt mẹ.
Tương lai là một tình yêu rực rỡ, một gia đình ngập tràn yêu thương. Con bé được sinh ra vào mùa đông, nhưng lại có gương mặt bừng sáng xua tan đi băng tuyết và lạnh lẽo.
"Yên Yên! Cảm ơn em! Em vất vả rồi!"
"Chỉ cần anh và con được hạnh phúc, vui vẻ! Em cũng sẽ như vậy!"
...