Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao?

Chương 26: Hướng Thành Bân




La Lâm Dương mím môi, nhớ lại một chút rồi nói: "Đúng vậy, anh Thành Bân rất biết cách nói chuyện, nói chuyện với anh ấy rất thoải mái."

Hoắc Vân nghĩ đến ngày hôm qua, lại muốn hóng hớt một chút, nháy mắt liền có tinh thần: "Tôi nói với hai người này, cuộc đời anh họ tôi xem như cuộc phản công huy hoàng."

La Lâm Dương có chút nghi hoặc: "Phản công? Nhìn anh Thành Bân đều toả ra tiêu chuẩn của người thắng cuộc nha! Em còn tưởng rằng lúc mới sinh ra anh ấy đã mang theo khí chất thành công rồi..."

Hoắc Vân giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: "Không phải vậy. Anh ấy sinh ra không có gì không giống người khác, ngoài một cái đầu bạch kim. Tôi nghe mẹ tôi nói, khi còn nhỏ ba mẹ nhà người khác đều nói anh ấy mắc bệnh truyền nhiễm, cho nên không một đứa trẻ nào chơi cùng. Có một ngày anh ấy hào hứng chạy về nhà nói với mẹ là có bạn trai nhỏ đồng ý gả cho anh ấy, mẹ anh ấy cảm thấy vừa thú vị lại vừa chua xót, còn mời bạn trai nhỏ kia về nhà ăn cơm."

La Lâm Dương vừa lái xe xuống cao tốc, ánh mắt đồng tình lại có chút khổ sở nói: "Cái này với phản công có liên quan gì đến nhau? Em cảm thấy chuyện xưa thường không có kết cục tốt đẹp."

Hoắc Vân không mặn không nhạt nhìn bạn nhỏ một cái: "Cậu nghe tôi nói tiếp đã. Chính xác, bạn nhỏ kia không lâu sau liền chuyển đi, anh họ sa sút tinh thần một thời gian. Nhưng lại nghe nói, bạn nhỏ kia có để lại cho anh ấy một món đồ, nói sau này cầm đồ vật này qua cưới cậu ấy. Sau này, anh họ đi học vẫn bị bạn bè xa lánh, mẹ anh ấy phải cho anh ấy nhuộm tóc mới không có người nói anh ấy 'bệnh truyền nhiễm' nữa."

Giản Xuân Triều vốn dĩ không thích nghe chuyện đời tư của người khác lắm, nhưng nghe đến đấy cũng không khỏi có chút thổn thức: "Bạn nhỏ tàn nhẫn, đôi khi còn hơn người lớn."

Hoắc Vân gật đầu: " Đúng vậy. May mắn chờ đến lúc anh họ đậu đại học, bộ dạng không khác hiện tại lắm, hai ba ngày lại có người mời anh ấy chụp mẫu. Thành tích của anh ấy lại tốt, năm ba đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp, sau đó liên tiếp có công ty tới đưa offer. Cao to đẹp trai giỏi giang, hai người có thể tưởng tượng có bao nhiêu người theo đuổi anh ấy."

Sau đó anh ấy lại công khai mình có vị hôn thê đã yêu nhau nhiều năm, oa, không biết bao nhiêu trái tim đã tan nát. Chính là sau này tôi hỏi mẹ tôi thì biết, vị hôn thê anh ấy nói chính là bạn trai nhỏ 20 năm rồi chưa thấy xuất hiện kia. Cũng vì chuyện này mà anh ấy cùng mẹ chiến tranh lạnh, nói anh ấy trưởng thành rồi còn mơ mộng hão huyền."

Tốt nghiệp đại học xong anh ấy liền xuất ngoại, ở nước ngoài học xong thạc sĩ rồi làm luôn bên đó mấy năm. Năm nay vừa mới quay về, cả nhà tôi cũng không dám giục anh ấy tìm người yêu. Nhưng có một ngày mẹ tôi thần thần bí bí nói với tôi, anh ấy tìm được bạn trai nhỏ kia rồi, lần này tôi đang muốn nói chuyện này với anh ấy, kết quả anh ấy lại không chịu nói với tôi. Làm tôi nghẹn chết...."

La Lâm Dương nghe xong, không còn bộ dáng tức giận nữa, hai mắt sáng ngời: "Cái tình yêu thần tiên gì đây? Anh ấy tìm thấy vị hôn thê kia sao?"

Hoắc Vân nhún vai: "Không biết, vốn dĩ hôm qua muốn hỏi một chút, kết quả không hỏi được gì. Cậu sau này tiếp xúc với anh ấy để ý một chút. Anh họ này của tôi chính là khá lượn lẹo, cậu hỏi anh ấy chuyện gì, vòng vòng một lúc sau sẽ thành hỏi chuyện của cậu."

La Lâm Dương trần đầy cảm xúc bi phẫn, nhìn về phía Giản Xuân Triều: "Đàn anh, anh xem, chuyện này không trách em được."

Giản Xuân Triều bị bạn nhỏ nhìn không chịu được: "Được rồi, được rồi, không trách cậu."

Giản Xuân Triều thật sự không nhớ kiếp trước của hắn có tồn tại Hướng Thành Bân, nhưng từ khi hắn trọng sinh tới nay, rất nhiều chuyện hoàn toàn bất đồng với kiếp trước. Ví dụ như nếu hắn không đăng thông báo tuyển dụng nhân viên cũng sẽ không quen biết La Lâm Dương, cũng chưa bao giờ ngầm gặp mặt Nguỵ Hủ. Cho nên hắn nhận ra sự bất đồng với kiếp trước, cũng không ngại tiếp xúc với người lạ.

La Lâm Dương đưa Giản Xuân Triều về Thư Ba trước, nhìn trộm Hoắc Vân, vừa gãi đầu vừa ngại ngùng hỏi Giản Xuân Triều: "Đàn anh, hôm nay em... có thể về trễ một chút không?"

Giản Xuân Triều ngầm hiểu, mang hai balo lên nói: "Hôm nay cũng đã thông báo cửa hàng đóng cửa, cậu không cần quay lại, tiền công vẫn tính, đi chơi vui vẻ."

La Lâm Dương mang ơn đội nghĩa. nhìn Giản Xuân Triều, anh mắt cho hắn thêm một vòng hào quang thiên sứ: "Cảm ơn anh, thư hai em nhất định sẽ đến sớm."

Giản Xuân Triều 'ừm' một tiếng lại dặn dò: "Đi đường chú ý an toàn." Nói xong đóng cửa xe lại.

Hai ngày sau, Thư Ba đông khách ngoài dự đoán, có rất nhiều khách mang bạn bè đến đây, Giản Xuân Triều cơ hồ bận rộn từ sáng đến tối. Tối thứ hai vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ mất.

Bởi vì hôm sau còn muốn chuyển nhà, nên năm sáu giờ tối thứ 3 Giản Xuân Triều liền đuổi mấy vị khách quen sớm rời đi, đang định kéo cửa cuốn xuống thì một cái găng tay tinh xảo màu trắng từ bên ngoài nhẹ nhàng giữ lại.

Giản Xuân Triều ngẩng đầu thấy người tới, cũng không ngạc nhiên, cũng không nghiêng người nhường đường, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Nguỵ tiểu thư đến thăm, có chuyện gì sao?"

Nguỵ Hủ nghiêng đầu, mắt cười hơi híp híp, tay như cũ giữ cửa: "Anh Xuân Triều, trời lạnh như vậy, không mời em vào trong ngồi sao?"

Giản Xuân Triều chần chờ một lát, buôn tay, biểu tình xa cách như cũ: "Không dám nhận một tiếng anh của Ngụy tiểu thư, cô gọi tôi là Giản Xuân Triều đi."

Giản Xuân Triều thật sự không biết trong hồ lô của người ngày bán thuốc gì, ngồi xuống đối diện cô ta.

"Tôi giả vờ như ở đây có cà phê đi." Nguỵ Hủ dùng tay trái vuốt ve ngón cái tay phải, hơi nghiêng người dựa vào tay vịn sô pha, giống như rất thân thiết với Giản Xuân Triều: "Vì sao lúc không có Minh Chấp, anh Xuân Triều lại không có tình người như vậy?"

Giản Xuân Triều hơi nhíu mày, cười nhẹ như chuồn chuồn đạp nước: "Luôn là? Nguỵ tiểu thư nhớ tới chuyện trước đây từng gặp tôi?"

Nguỵ Hủ dõng dạc trả lời: "Gặp mặt không vui vẻ, nên trước đây có chút quên mất. Nhưng anh Xuân Triều nổi tiếng như vậy, người gặp qua khó quên được đi."

"Trễ thế này rồi, Nguỵ tiểu thư mắt cá chân bị thương còn tới tìm tôi, chắc không chỉ muốn nói chuyện tôi có làm người khác khó quên hay không thôi đâu nhỉ?" Giản Xuân Triều ôm cánh tay, lười khách khí với loại người này.

Nguỵ Hủ bị hắn nói, mặt đỏ lên, lại nhanh chóng khôi phục bình thường, đôi mắt lại rõ ràng lạnh, cúi đầu mở túi xách, lấy ra một phong thư: "Cuối tuần này ở rạp hát lớn Bắc Kinh tôi có lưu diễn, hy vọng anh Xuân Triều có thể đến xem."