Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Chương 565: Nhưng cô ấy vô tội!






Không nhịn được hỏi: "Cảnh sát chú ý đến tôi lần.

này có liên quan gì đến anh sao? Chỉ vì tôi không nghe lời anh, nên anh muốn dạy cho tôi một bài học sao?"

Đúng vậy!

Theo tính cách biến thái này của anh, anh hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

Cảm xúc của Hạ An Nhiên bùng nổ khi cô nghĩ đến điều đó, cô không kìm được gào lên trước mặt Lăng Mặc, "Anh nghĩ anh thực sự có thể làm bất cứ điều gì mình muốn? Tôi sẽ không để anh đạt được ý muốn đâu!"

Cho dù cố ý tính kế với cô, làm cho cảnh sát bắt cô lại như thế này?

Nhưng cô ấy vô tội!

Liệu Lăng Mặc có thể định tội cô giết người không?

Còn Lăng Mặc thì nhíu mày thật sâu khi nghe mèo hoang nhỏ nói: “Muốn dạy dỗ cô có trăm phương ngàn cách, tại sao lại dùng cách ngu xuẩn này?"

Hạ An Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Còn không phải do anh dị thường!"

Một người ngay cả con mình còn dám tính kế, cô không tin rằng anh ấy còn có chút lương tâm nào!

Hạ An Nhiên càng nghĩ càng tức giận, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đúng là sống đúng với cái tên Diêm Vương sống !!!"

Bên ngoài xe.

Đội trưởng Lâm nhìn Lăng Thiếu gia bước vào xe cảnh sát với vẻ mặt mơ hồ.

Viên cảnh sát nhỏ bên cạnh không nhịn được hỏi, “Đội trưởng Lâm, chúng ta phải làm gì?"

Đội trưởng Lâm, nheo mắt, “Vì Lăng Thiếu gia muốn đến thăm đồn cảnh sát, chúng ta sẽ đưa anh ấy đến đó."

Sau đó, không cần do dự, anh ta ngồi vào vị trí ghế

phụ xe cảnh sát, và nói với viên cảnh sát đang ngồi trên ghế lái xe: "Lái xe."

Một lúc sau, một nhóm người đến đồn cảnh sát.

Đội trưởng Lâm dẫn đầu xuống xe.

Đúng lúc này, một anh cảnh sát trẻ chạy đến, nói vào tai anh mấy câu.

Biểu cảm của Đội trưởng Lâm có chút thay đổi khi nghe thấy điều này.

Một lúc lâu sau, nhìn Lăng Mặc và Hạ An Nhiên trên. xe, anh ta vẻ mặt bình tĩnh nói: “Xuống xe, chúng ta. vào phòng thẩm vấn!"

Hạ An Nhiên hợp tác xuống xe.

Cô muốn xem lần này Lăng Mặc muốn giở trò gì.

Sau đó, Hạ An Nhiên được đưa đến cái gọi là phòng thẩm vấn.

Cô luôn cho rằng phòng thẩm vấn là một không gian nhỏ, kín mít.

Nhưng bây giờ nơi cô bước vào không còn là phòng thẩm vấn nữa vì nó là một phòng họp, rất rộng rãi và có thể chứa ít nhất 20 hoặc 30 người.

Sau khi cô bước vào, Lăng Mặc cũng đi theo.