Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 111: Tôi thích anh ta




Thằng chó này lại dám ngỗ ngược với mình?

Sắc mặt Thanh Phong bỗng thay đổi. Trước giờ ông ta chưa từng bị ai từ chối, nếu ông ta muốn xem đồ của ai, người đó dâng hai tay nịnh bợ còn không kịp kìa. Ông ta chỉ cảm thấy lồng ngực tức tối, tim như ứa ra, giống hệt một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Muốn một chưởng giết chết Lý Thiệu Minh!

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ ông ta muốn xem báu vật của Lý Thiệu Minh, coi trọng anh, vậy mà anh lại không biết điều, dám từ chối ông ta ở trước mặt bao người như thế.

Nếu ở đây không có nhiều người thì chắc ông ta đã ra tay rồi.

Một cao thủ Thần Cấp cấp thấp ra oai với ông ta, đúng là chán sống…

Tuy trong lòng Thanh Phong vô cùng tức giận khi bị Lý Thiệu Minh từ chối, nhưng ông ta là một nhân vật lớn, ông ta có sự khôn ngoan. Trong lòng ông ta như núi lửa phun trào là thế, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười, kìm nén gượng gạo trên khuôn mặt. Ông ta liếc nhìn Hàn Phúc Giả và đám người trong buổi đấu giá, mỉm cười nói: “E là đứa trẻ này còn chưa biết tôi là ai”.

Nói xong, ông ta ngậm miệng mỉm cười, thanh niên áo trắng đứng cạnh ông ta lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Dũng cảm đó Lý Thiệu Minh, anh biết người trước mặt anh là ai không?”

“Thầy ấy là minh chủ võ lâm của tỉnh Liêu, phương Bắc Hoa Hạ, thậm chí còn là anh hùng độc nhất vô nhị, thấu tình đạt lý, tiếng tăm lừng lẫy ở khắp Hoa Hạ, là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, môn chủ Thanh Phong, cao thủ Thần Cấp cấp cao có tài sản chục tỷ. Dù là nhà giàu nhất tỉnh Liêu, khi nhìn thấy sư phụ tôi cũng phải kính cẩn nghiêng người. Thầy ấy coi trọng báu vật của anh là vinh hạnh cho anh, đừng có keo kiệt, mau đưa báu vật của anh cho sư phụ tôi xem đi”.

“Vũ Nhi, chắc Tiểu Bình An buồn ngủ rồi, chúng ta mau về nhà ngủ thôi”, Lý Thiệu Minh làm như thể không nghe thấy những lời của thanh niên áo trắng, anh mỉm cười nói với Hiên Tịnh Vũ.

“Được…”, người lạnh lùng như Hiên Tịnh Vũ cũng phải ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt to đẹp nhìn anh.

Đương nhiên cô đã từng nghe về tên tuổi của Thanh Phong, biết Thanh Phong là bá chủ nổi tiếng, anh hùng độc nhất vô nhị, thấu tình đạt lý của tỉnh Liêu. Ông ta có rất nhiều đàn em và có thế lực vô cùng lớn ở tỉnh Liêu.

Lý Thiệu Minh cá tính thật, không thèm giữ thể diện cho Thanh Phong luôn.

Còn Thanh Phong khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh, dù có khôn ngoan như nào thì sắc mặt cũng thay đổi đến khó coi.

Quỷ Đói cũng muốn xem thử báu vật của Lý Thiệu Minh, thấy anh không nể mặt Thanh Phong bỗng ngớ người ra, nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt chế giễu.

“Cậu Lý, chắc cậu không biết địa vị của bậc thầy Thanh Phong, nếu bậc thầy Thanh Phong muốn xem báu vật của cậu thì cứ cho ông ta mượn đi…”, mồ hôi làm ướt đẫm mặt sau áo mơ mi của Hàn Phúc Giả, sắc mặt ông ấy bỗng tái nhợt, biểu cảm gượng gạo không nói nên lời.

Lý Thiệu Minh to gan thật, ngay cả Thanh Phong cũng không thèm nể mặt…

Hàn Phi Phi cũng há hốc mồm, đám người Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và cả Dương Siêu sửng sốt trợn tròn hai mắt nói không nên lời.

Còn Lý Thiệu Minh thì chẳng thèm bận tâm tới những lời của Hàn Phúc Giả, một tay ôm Tiểu Bình An, một tay nắm lấy tay của Hiên Tịnh Vũ rời khỏi buổi đấu giá từ thiện.

“Ranh con, tránh ra!”, Cuồng Phong đẩy một tên đệ tử của Thanh Phong, ngang ngược rời đi cùng với Lý Thiệu Minh.

Đường Tuyết Kỳ nhìn đám người Thanh Phong và Quỷ Đói với ánh mắt coi thường, trong mười hai chủ thần Hoàng Kim địa vị bố cô ta – Đường Hào cao hơn hẳn bọn họ nên cô ta chẳng cần nể mặt họ.

Chỉ có điều một người bình thường như Lý Thiệu Minh mà lại dám coi thường họ, cũng hơi gan dạ đó nhỉ?

Chẳng lẽ là đang ỷ lại vào cô ta?

Đại ca đã đi rồi, đương nhiên Heo Rừng và anh Hổ cũng không thể ở lại nữa. Anh Hổ xoay người liếc nhìn đám đàn em đứng sau, cả đoàn người vạm vỡ mặc vest đi tới chỗ họ. Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc cũng đứng dậy, muốn rời đi cùng họ.

“Lý Thiệu Minh, cậu không cho tôi mượn xem thử thật sao?”, Thanh Phong đã tức giận rồi, trong lòng dâng lên một tia sát khí.

Lý Thiệu Minh mặc kệ ông ta, dẫn đàn em đi tiếp ra phía bên ngoài.

Không phải Lý Thiệu Minh cố tình ra vẻ cá tính, cũng không phải anh muốn giả vờ ở trước mặt vợ, anh cũng không muốn đắc tội với Thanh Phong, chỉ là anh không thể cho Thanh Phong xem thanh sắt gỉ.

Thanh sắt gỉ mà hôm nay anh có được, ít nhất cũng có lịch sử hơn nghìn năm, do giữ gìn không cẩn thận nên theo thời gian báu vật đã hình thành một lớp gỉ sắt dày mười mấy centimet bao bọc bên ngoài. Giá khởi điểm mà cô chủ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp đưa ra cho báu vật này là một tỷ, không ai dám làm hỏng báu vật, đập vỡ lớp gỉ sắt bên ngoài, tìm tòi xem bên trong báu vật là gì. Dù có dùng máy chụp X quang cũng không thể xuyên thấu được các tầng gỉ sắt, không thấy được bí ẩn bên trong.

Cao thủ Thần Cấp cấp trung cũng không thấy được, mà chỉ có cao thủ Thần Cấp cấp cao dùng nội lực thâm sâu của họ mới có thể cảm nhận được linh khí sâu xa trong thanh sắt gỉ.

Tuy hiện giờ Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, nhưng anh từng là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Nội lực trong anh vẫn còn nên vừa xoa báu vật anh đã cảm nhận được linh khí bên trong.

Giá trị của báu vật này vô cùng quý giá, hiếm thấy trên đời. Dù có bỏ ra mười tỷ cũng chưa chắc mua được.

Nếu anh giao báu vật cho Thanh Phong xem, một khi ông ta điều tra được báu vật bên trong chắc chắn sẽ bắt anh dâng tặng báu vật. Thực lực hiện giờ của anh đã giảm đi rất nhiều so với lúc ở nước ngoài, thế lực cũng không mạnh, sao anh có thể là đối thủ của Thanh Phong? Cho nên anh thà đắc tội với ông ta, cũng không để ông ta phát hiện ra báu vật, nảy sinh ý định giết anh cướp lấy báu vật. Anh từ chối Thanh Phong, cùng lắm ông ta chỉ thù hằn anh, chứ không làm bọn cướp giết hại anh vì báu vật ở đây.

Nếu anh vẫn là Lý Thiệu Minh như hồi còn ở nước ngoài thì Thanh Phong này cũng chẳng là gì trong mắt anh. Trong giới võ lâm Hoa Hạ chỉ có bốn người anh không thể coi thường đó là tướng soái Thượng Quan – người đứng đầu trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, Long Ngâm – minh chủ võ lâm Hắc Ám, Triệu Hoàng Đế – người đứng đầu phương Nam, là một trong Nam Bắc Song Tôn và Đồng Giai Đan Đồng – người đứng đầu phương Bắc, gia chủ cũ của nhà Diệp Hách Na Lạp được người khắp nơi gọi là Hoàng thái hậu.

Chỉ có bốn người này mới có thể dùng sức mạnh và thế lực của họ để uy hiếp anh, còn lại đều là rác rưởi.

Thêm vài tháng nữa anh sẽ hồi phục sức mạnh vốn có, đến khi đó trên anh chỉ có trời, dưới anh chỉ có đất, anh có thể đấu lại mọi cao thủ trên thế giới.

Cậu bạn, tôi rất có hứng thú với cậu, nghe nói cậu là một cao thủ Thần Cấp?”, đột nhiên Quỷ Đói xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh.

Thần Cấp cấp trung chuyển động trong nháy mắt.

Sự xuất hiện của hắn đã khiến đám người Heo Rừng, anh Hổ, Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc khiếp sợ một phen.

Quỷ Đói cao một mét chín, dáng người gầy trơ xương, mặt dài, hốc mắt sâu, nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt kỳ lạ nói: “Nếu cậu có thực lực thật thì hãy cho tôi thấy đi. Tôi bằng lòng giới thiệu cậu làm phó sứ cho minh chủ Long Ngâm, để cậu trở thành một người giỏi trong võ lâm Hắc Ám”.

“Không hứng thú”, Lý Thiệu Minh hơi nhíu mày liếc nhìn hắn, vòng qua Quỷ Đói rồi rời đi.

Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, mắt Quỷ Đói bỗng đờ ra.

“Lý Thiệu Minh điên thật, ngay cả hai cao thủ lớn mạnh nhất như Thanh Phong và Quỷ Đói cũng dám coi thường. Thanh Phong cho cậu ta cơ hội kết giao, cậu ta không trân trọng thì thôi đi. Quỷ Đói dẫn cậu ta gia nhập Hắc Đạo, cậu ta lại không hứng thú!”, biết bao đám người giàu đều nhìn họ nên họ bỗng khóc lóc sụt sịt.

“Là Lý Thiệu Minh”, trong góc buổi đấu giá, một cô gái xinh đẹp khẽ lên tiếng.

Trên đầu cô gái này đội mũ bóng chày, khắp người đều là thời trang hàng hiệu, khi cô ta ngước đôi mắt lên bỗng toát ra khí chất cao quý của vua chúa.

“Thiếu chủ, cậu ta là cao thủ hàng đầu thế giới Lý Thiệu Minh, người đứng đầu trong Tứ đại binh vương ở nước ngoài, bá chủ cảng biển Ca-bê đột nhiên mất tích trên biển vào hai tháng trước sao?”, một người đàn ông trung niên cung kính hỏi.

“Là anh ta, nhưng tôi nghe nói quân đội Thiên Chu đã tìm được đội trưởng của họ. Lý Thiệu Minh đó dùng chiến thuật vòng vèo, bắt đầu hăng hái hợp tác với bá chủ khắp nơi trên thế giới, gây dựng lại thế lực quân đội Thiên Chu lớn mạnh từ đầu, biến quân đội Thiên Chu với ba mươi nghìn tinh binh trước kia thành một trăm nghìn”, cô gái mỉm cười.

“Vậy Lý Thiệu Minh này là giả?”, người trung niên sững sờ.

“Tôi lại nghĩ Lý Thiệu Minh này là thật, còn Lý Thiệu Minh đang ở nước ngoài là giả. Thật không ngờ một báu vật lấy bừa ra đấu giá lại thu hút được đại thần Lý Thiệu Minh xuất hiện, xem ra kế hoạch thả con săn sắt bắt con cá rô của tôi ổn đó. Chỉ riêng anh ta thôi, nếu anh ta giúp tôi, chuyện tôi muốn làm chắc chắn sẽ thành công, tôi thích anh ta, báu vật này cứ coi như tôi tặng quà cho anh ta đi”, cô gái thản nhiên đứng dậy, cởi bỏ chiếc mũ bóng chày trên đầu, để lộ bộ tóc đen dài suôn mượt mềm mại.

Lúc này đã có một dàng dài các hãng xe Rolls-Royce đỗ bên ngoài khách sạn. Khi cô gái và người đàn ông trung niên bước vào chiếc xe Rolls-Royce trên đầu, một hàng dài đoàn xe Rolls-Royce mới dần biến mất trong màn đêm…