Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 159: Cậu chủ họ Chu cầu cứu




Phủ Đầu Bang là bang phái lâu đời của thành phố Minh Chu, thế lực đứng đầu thành phố này. Nghe nói bang chủ của Phủ Đầu Bang có mười mấy bà vợ, hơn hai mươi đứa con, hôm qua cậu chủ họ Chu đánh bị thương cậu chủ thứ năm của Phủ Đầu Bang, là một trong hơn hai mươi người con của bang chủ Phủ Đầu Bang. Tuy nói bang chủ Phủ Đầu Bang nhiều con, nhưng bang chủ Phủ Đầu Bang là bang chủ cao quý đứng đầu thành phố Minh Chu, con trai của ông ta không phải ai cũng có thể ức hiếp. Bây giờ cậu năm của Phủ Đầu Bang bị cậu chủ họ Chu đánh bị thương, chưa đợi bang chủ Phủ Đầu Bang biết chuyện, đám đàn em của cậu năm đã đến quán bar tìm cậu chủ họ Chu trả thù rồi.

Từ nhỏ tính tình cậu chủ họ Chu đã không tốt, dù đối phương có biết võ hay không, bố của đối phương là ai, đối thủ của cậu ta là người thế nào thì cậu ta cũng dám trêu chọc.

Từ khi sinh ra đến nay, cậu ta không ngừng gây chuyện, bố mẹ cậu ta giúp cậu ta dọn dẹp chuyện này chưa xong thì cậu ta lại tiếp tục gây chuyện khác, rồi bố mẹ cậu ta lại giúp cậu ta dọn dẹp. Mặc dù bố mẹ cậu ta là người giàu có đứng thứ ba Hoa Hạ, nhưng người cậu chủ họ Chu đắc tội không phải là nhân vật nhỏ. Cuộc đời của cậu ta dường như là một truyền kỳ, rất nhiều tiền bối giang hồ sau khi nghe thấy cái tên này của cậu chủ họ Chu, đều sẽ thầm nghĩ rằng, sao cậu chủ nhà họ Chu này có thể sống được đến bây giờ vậy.

Chẳng mấy chốc, trước mặt Lý Thiệu Minh đã đông nghịt mấy trăm tên côn đồ. Những tên này không làm phiền người bình thường mà chỉ muốn giết chết cậu chủ họ Chu. Bọn chúng liếc mắt nhìn cậu chủ họ Chu ngồi trên ghế, sau khi một tên dẫn đầu quát lớn một tiếng, mấy trăm gã đàn ông vạm vỡ lập tức cầm rìu xông về phía cậu chủ họ Chu.

“Mẹ kiếp, vừa hay tâm trạng không vui, mấy người lại dám đến gây sự với tôi? Quả thật là muốn chết!”, vẻ ngoài cậu chủ họ Chu không tệ, trông trắng trẻo đẹp trai, nhưng bề ngoài do tâm quyết định, bởi vì tâm trạng cậu ta quanh năm đều không tốt, cho dù cậu ta đẹp trai đi nữa nhìn cũng có cảm giác hung hãn tàn bạo, trông nét mặt u ám không nói nên lời.

Một gã đàn ông to lớn xông đến trước mặt, cậu ta cầm một chai Remy Martinn lên và rầm một tiếng, chai rượu đã vỡ nát trên đầu gã đàn ông to lớn.

Sau đó lấy mảnh vụn của miệng chai đã bị vỡ ném đi, trúng vào mặt một tên đàn ông vạm vỡ, hắn hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.


Lại thêm một gã đàn ông khác xông về phía cậu chủ họ Chu, cậu chủ họ Chu không ngừng vồ lấy những chai rượu ngoại cao cấp, hung hăng ném từng chai lên đầu bọn chúng. Khi người càng lúc càng đông, cậu chủ họ Chu nhấc thẳng sô pha của quán bar lên, rồi dùng sức ném, sau tiếng vang dội đã đánh gục một đám đối thủ.

“Bày trận!”

Cao thủ gia tộc Phủ Đầu Bang không nhiều, nhưng số lượng thành viên lại đứng đầu trong các bang phái võ lâm. Bọn họ có kinh nghiệm phong phú để đối phó với cao thủ Thần Cấp, nhìn thấy không đánh thắng được cậu chủ họ Chu, bọn chúng lập tức đứng cạnh nhau, hung hăng ném rìu trong tay về phía cậu chủ họ Chu.

Trong không khí lập tức phát ra một tiếng khúc khích, hơn một trăm cây rìu bay về phía cậu chủ họ Chu. Sắc mặt cậu chủ họ Chu liền thay đổi, lập tức thi triển tuyệt kỹ khinh công, không để lại chút dấu vết, bỗng chốc toàn thân bay lên không trung rồi bỏ trốn ở cửa bên của quán bar. Khi cậu ta mới chạy ra được mấy bước, mấy trăm chiếc rìu bay mạnh mẽ cắm trên bức tường chỗ cậu ta vừa ngồi.

“Đuổi theo!”, nhìn thấy cậu chủ họ Chu đã bỏ chạy, đám người Phủ Đầu Bang lập tức đuổi theo.

“Đại ca, cậu chủ họ Chu này thông minh giống chúng ta”, Cuồng Phong kinh ngạc liếc nhìn Lý Thiệu Minh.

Hắn phát hiện cậu chủ họ Chu khá giống Lý Thiệu Minh, thực lực đủ dùng, khí thế cũng hung hãn, nhưng trước nay không muốn chịu chút thiệt thòi, gặp phải nguy hiểm liền bỏ chạy.

“Chúng ta đi đến đó xem sao”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, dẫn theo Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng đi ra khỏi quán bar.

Vừa ra khỏi quán bar, ánh mắt của mấy người bọn họ bỗng chốc kinh hãi.

Bọn họ nhìn thấy, bên ngoài quán bar không ngờ còn có mấy ngàn tên đàn em của Phủ Đầu Bang. Không sai, là mấy ngàn người. Đám đàn em này đều có thực lực cấp Thành Thục trở lên, lúc này cậu chủ họ Chu đã bị bọn chúng bao vây và đang đánh nhau hung hăng với chúng. Khắp nơi bên ngoài quán bar, đông nghịt những gã đàn ông vạm vỡ cầm rìu trong tay, bọn họ đã chiếm cả một con đường lớn bên ngoài quán bar, hoàn toàn không nhìn thấy phần đuôi. Khi cậu chủ họ Chu đánh nhau với đám người Phủ Đầu Bang, không ít người đã nhanh chóng mở những tấm lưới lớn, kéo từng dây thép và lấy từ trên người ra những sợi cáp bay.

Trên chiếc xe Rolls-Royce có một thanh niên trên mặt băng bó vải gạc đang đứng trong đám người, thanh niên kia nhìn cậu chủ họ Chu với ánh mắt vô cùng căm hận. Hắn sờ lên vết thương bầm trên gương mặt do cậu chủ họ Chu gây ra và hét lớn: “Giết chết thằng ranh Chu Bảo Bảo này cho tao, ai có thể giết chết hắn thì tao sẽ cho kẻ đó mười triệu!”

Thanh niên này chính là cậu năm bị Chu Bảo Bảo đánh bị thương hôm qua.

“Đổi trận!”, một thanh niên thân hình gầy gò mặt không chút biểu cảm, trên đầu đội một chiếc mũ nồi lệch.

Khi thanh niên này ra lệnh, đám đàn ông vạm vỡ vây đánh Chu Bảo Bảo nhanh chóng tản ra bốn phía. Một gã đàn ông cao lớn giữ từng tấm lưới lớn từ bên ngoài chạy vào, thấy cậu chủ họ Chu liền vung thẳng từng tấm lưới lớn về phía cậu ta.

“Trận pháp rác rưởi mà cũng muốn bắt tao?”, nét mặt của cậu chủ họ Chu hung ác, nhếch môi liếc nhìn những tấm lưới ùn ùn ập tới, nhanh chóng thi triển thân pháp cực nhanh và xuyên qua dưới tấm lưới lớn rồi né tránh.

Khi lưới bay đến quá nhiều, khe hở khoảng cách giữa lưới và lưới quá nhỏ, cậu ta không né tránh được dưới tấm lưới lớn, đột nhiên tay phải cậu ta biến thành hình móc câu, nhắm chuẩn vào thân lưới rơi xuống, bám chặt vào tấm lưới rồi dùng sức lật mạnh, đồng thời dùng ngón tay ngoằn ngoèo xé toạc trên tấm lưới, lần này cậu ta đã lật ngược tấm lưới từ dưới lên trên, cơ thể cao to gầy gò bám chặt vào tấm lưới lớn rồi lập tức xoay tròn bay vọt lên, thẳng hướng nhảy vút lên bầu trời, sau đó cậu ta xoay mấy vòng trên không trung, chân trái lại giẫm nhẹ lên chân phải, nhảy thẳng vào tầng ba bên cạnh rồi bỏ trốn.

“Đổi trận rìu”, thanh niên gầy còm kia dường như đã quen thuộc với chiếc lược của cậu chủ họ Chu, hắn không chút sợ hãi khi thấy cậu chủ họ Chu muốn chạy trốn, hắn nói với một giọng điệu bình tĩnh.

Rầm một tiếng, đám đàn ông vạm vỡ lập tức ném từng cây rìu bay về phía cậu ta. Đám còn lại liền tung dây thép ra nối thành xiềng xích, thời khắc này vô số dây thép phát ra âm thanh rầm rầm chồng chéo nhau bao phủ khắp trời.

Cậu chủ họ Chu vừa tránh được một chiếc rìu bay tới, lại nghiêng người sang một bên tránh một chiếc rìu nữa. Đột nhiên một tiếng ầm phát ra, cậu ta bị một chiếc rìu bay đâm trúng sau lưng, rồi lại có hai ba chiếc rìu đâm trúng đùi và vai của cậu ta, bỗng chốc cậu ta như chim gãy cánh rơi thẳng xuống mặt đất.

Sau khi cậu ta rơi xuống đất, từng đường xích thép tạo thành lưới lớn cũng nhanh chóng rơi xuống. Hơn nghìn sợi xích thép tạo thành tấm lưới vô cùng nặng nề. Những sợi sắt thép tạo thành lưới lớn kia lập tức đè mạnh lên người cậu chủ họ Chu, hơn một nghìn tên đàn em của Phủ Đầu Bang kéo mạnh dây thép trong tay, nhanh chóng xoay tròn vây quanh cậu chủ họ Chu.

Cậu chủ họ Chu không nhịn được đã hét lớn, cố sức túm lấy dây thép bên cạnh cậu ta, nhưng hơn nghìn tên đàn ông vạm vỡ lôi kéo cậu ta cùng lúc, cho dù cậu ta gào vỡ cổ họng cũng vô ích. Hôm qua cậu ta đánh cậu năm của Phủ Đầu Bang, số mệnh vào giây tiếp theo của cậu ta nhất định là bị Phủ Đầu Bang hạ gục, bị cậu năm của Phủ Đầu Bang đánh một trận, sau đó bố mẹ cậu ta đến Phủ Đầu Bang xin lỗi, bỏ tiền giải quyết giống như trước đây.

Có điều, hôm qua là ngày đính hôn của cậu năm Phủ Đầu Bang, cậu năm chưa kịp đến tham gia tiệc đính hôn thì đã bị cậu ta phá tan, lúc này cơn giận trong lòng cậu năm khó có thể tưởng tượng, đoán chừng hôm nay ít nhất sẽ lấy một ngón tay của cậu ta.

“Anh Minh, cứu em!”, khi cậu chủ họ Chu sắp bị hạ gục, cậu ta liếc nhìn cậu năm bằng ánh mắt hận đến mức muốn giết người, cậu ta biết bây giờ mình tai vạ khó tránh, cậu ta suy nghĩ rồi đột nhiên hét lớn cầu cứu Lý Thiệu Minh.

“Bây giờ biết cầu xin tôi rồi sao?” Lý Thiệu Minh hơi nhướn mày.