Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 200: Căn Bệnh Của Ngụy Vinh Hoa




“Hửm?”, lúc này, Lục Kim Đan cùng Mã Tiểu Linh, Đào Uyển Nhi và những cao thủ nhà họ Lục bước vào, Hàn Uy Phong cũng dẫn theo Liễu Bân và Vương Hổ tiến vào.



Nhìn thấy bên cạnh Lý Thiệu Minh có thêm một cô gái xinh đẹp đang cẩn thận chăm sóc Lý Thiệu Minh, Lục Kim Đan hơi bất ngờ. Chỉ cảm thấy cô gái này đoan trang, hiền thục, khí chất không hề thua kém tiểu thư nhà giàu. Điều đáng quý hơn là, cô gái này không chê Lý Thiệu Minh bẩn, lại có thể đặt hai chân của Lý Thiệu Minh đặt lên đầu gối mình, nghiêm túc lau chân cho anh. Cô có thể làm đến bước này chỉ có hai loại, một là tính cách lương thiện, hai là tình cảm của cô và Lý Thiệu Minh đã chín muồi rồi, hai người đã đến mức không thể chia lìa.



“Ông ngoại”. Lý Thiệu Minh thấy Lục Kim Đan đến thì lập tức ngồi thẳng người dậy, gật đầu chào Lục Kim Đan.



Ông ngoại?



Hiên Tịnh Vũ không biết Lý Vũ Hiên từ đâu xuất hiện một người ông ngoại, hai mắt hơi ngây ra, kinh ngạc nhìn Lục Kim Đan.



“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Lục Kim Đan mỉm cười, cố ý nhìn chằm chằm Hiên Tịnh Vũ.



Chỉ nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ, cô có khuôn mặt hình trái xoan đầy đặn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời mà lãnh đạm, dù không chút son phấn nhưng vẫn vượt xa nhiều người đẹp khác.



Không bàn đến gia cảnh, cô gái này quả thực rất xứng với cháu ngoại của ông ấy.



“Đã đỡ nhiều rồi ạ”. Lý Thiệu Minh nói.



“Ừ, nghỉ ngơi cho tốt đi. Trong trận chiến với Quỷ Đói này, vết thương bên trong lẫn bên ngoài của cháu đều rất nghiêm trọng, mấy ngày tới cháu không được vận động mạnh, phải nghỉ ngơi tử tế. Nếu không vết thương ngoài da sẽ bị rách ra, nội thương vĩnh viễn không khỏi, sau này có tuổi rồi sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Trận đấu võ với Hồng Võ, ông sẽ thay cháu hủy với ông ta. Nếu ông ta không đồng ý thì lùi trận đấu lại một tháng cũng được”. Lục Kim Đan nói.



“Không được, cháu phải đấu với ông ta”. Lý Thiệu Minh lắc đầu.



“Hửm?” Lục Kim Đan khẽ cau mày.



Hiên Tịnh Vũ cũng ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.



“Kể từ trận chiến trên biển và được tái sinh từ cái chết, cháu nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều. Không còn cô độc và tàn nhẫn như trước nữa. Cháu ngày càng không thích giết người, nhưng cháu đánh bại những kẻ thù đó, khó đảm bảo rằng sau này bọn họ sẽ không quay lại trả thù. Để ngăn bọn họ trả thù, cháu đã xây dựng một nhà tù, mỗi lần đánh bại một đối thủ, cháu sẽ nhốt bọn họ vào nhà tù. Tuy Hồng Võ không mạnh bằng Quỷ Đói, nhưng ông ta là một quả bom hẹn giờ. Để ông ta ở lại lâu, cháu không biết lúc nào ông ta sẽ phát nổ và tạo ra mối đe dọa cho cháu. Vì vậy ba ngày sau, cháu phải đấu với Hồng Võ. Cháu muốn hoàn toàn gạch tên nhà họ Hồng ra khỏi võ lâm, để nhà họ Hồng không thể tạo mỗi uy hiếp cho cháu. Mà tiền cược ba mươi tỷ của nhà họ Hồng cũng luôn là thứ cháu khát khao. Chỉ cần lần này cháu lấy được ba mươi tỷ của Hồng Võ, tài sản của cháu sẽ vượt qua năm mươi tỷ và cháu có thể trở lại nhà họ Lý báo thù rồi”. Lý Thiệu Minh nói.





“Nhưng cháu đang bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng”. Lục Kim Đan nói.



Trận đấu của cháu và Hồng Võ là trận mỗi đội sẽ có bảy cao thủ, đấu bảy hiệp thắng bốn để quyết định



Trận đấu lần này, bọn cháu có cô chủ Bích Tỷ hỗ trợ, cô ta là cao thủ Thần Cấp cấp cao, trận chiến này cô ta đã nắm chắc phần thắng



Tiểu Hy, Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong và Tiểu Minh không bị thương nặng, bọn họ cũng có thể tiếp tục chiến đấu




Hiện giờ anh đã kiếm được một số lượng lớn đan dược ở chợ đen Quỷ Đói, nếu chúng tôi dùng nguyên liệu để luyện đan dược cấp cao thì cần hơn nửa tháng



Mà chúng tôi có rất nhiều viên đan dược cấp trung, nếu sử dụng đan dược cấp trung để luyện thành đan dược cấp cao thì chỉ cần thời gian một ngày



Sau trận chiến sinh tử này, nếu bọn Tiểu Hy uống đan dược thì chỉ trong hai ngày liền có thể hấp thụ linh khí trong đan dược, chuyển hóa thành nội lực cần thiết cho võ sĩ



Bọn họ có thể không đột phá cảnh giới Thần Cấp trung cấp, nhưng công lực của bọn họ chắc chắn sẽ tiến gần đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung”.



“Bọn họ đều là những người có thiên phú cao, thông minh hơn người, về năng lực chiến đấu, chắc sẽ vượt qua cao thủ cổ hủ của phái Thiếu Lâm. Bích Tỷ sẽ thắng một hiệp, cháu tin Tiểu Hy, Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong và Tiểu Minh cũng có thể thắng được ba hiệp nữa”.



“Không cần cháu phải ra trận”. Lý Thiệu Minh nói.



“Như vậy, chỗ đan dược cấp trung cháu cướp được cần một cao thủ Thần Cấp luyện đan đúng không? Cháu nên biết nhà họ Lục chúng ta tuy là gia tộc luyện đan, nhưng số lượng luyện ra đan dược cấp cao mỗi năm có hạn, gần như rất nhiều đan dược cấp cao còn chưa luyện được ra, đã bị các gia tộc lớn đặt hàng từ trước rồi. Viên đan dược lần trước ông cho cháu uống còn là của nhà Tô Hách Ba Lỗ đặt cho con trai ông ấy. Hiện giờ chúng ta không có sẵn thuốc, tạm thời chỉ có thể luyện, mà ở đây người vừa là cao thủ Thần Cấp vừa là bậc thầy luyện đan chỉ có ông, cháu và Uyển Nhi, Uyển Nhi là người nhà họ Đào, sao chúng ta sao có thể nhờ người nhà họ Đào luyện đan dược cho chúng ta chứ, cháu nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ ông sẽ đi luyện đan cho bạn của cháu”. Lục Kim Đan nói.



“Ông ngoại, cháu đã lớn rồi, sao có thể để ông vất vả luyện đan cho cháu chứ?” Lý Thiệu Minh lập tức muốn xuống giường.



“Tuy ông ngoại tuổi đã cao, nhưng ông vẫn tự tin có thể dùng một chưởng đánh chết Thanh Phong. Thiệu Minh, cháu yên tâm nghỉ ngơi, ông ngoại vì lý do thân phận nên không thể đấu với Hồng Võ thay cháu, nhưng luyện ra một lô đan dược cấp cao cho cháu thì không thành vấn đề”. Lục Kim Đan lập tức ấn chặt vai Lý Thiệu Minh.




“Không được, cháu nhất định không thể để ông vất vả vì cháu!” Lý Thiệu Minh nói.



“Luyện đan vất vả, chúng ta khi luyện đan cần tập trung hết sức canh trước lò luyện, nếu không kiểm soát tốt ngọn lửa, thì nồi đan dược đó liền sẽ bị hỏng, thậm chị áp suất cao trong lò đan sẽ khiến lò nổ tung. Hiện giờ con đang bị thương nặng, vết đao trên người vẫn chưa lành lại, sao có thể đi đến phòng luyện đan nóng nực ẩm thấp canh giữ lò đan chứ? Con trước giờ không phải là một người dài dòng mà? Nghe lời ông ngoại đi”. Lục Kim Đan cũng khẽ cau mày, vẻ uy nghiêm của gia chủ cũng dần dần toát ra.



Luyện đan rất vất vả, khi luyện đan cần phải tập trung cao độ canh trước lò đan, vào ngồi cũng phải mất một ngày một đêm. Mà khi luyện đan, trong phòng nóng nực ẩm thấp, giây phút đó chính là tam phục thiên. Người bình thường không thể chịu đựng được cảm giác nóng bức ngột ngạt đó.



Lý Thiệu Minh bị thương nặng không thích hợp để luyện đan, Lục Kim Đan đã già cũng không thích hợp luyện. Ngoài hai người bọn họ, thì chỉ còn duy nhất một người có thể luyện đan chính là Đào Uyển Nhi.



Cô ta là cao thủ Thần Cấp, cũng là cô chủ nhà họ Đào – một trong tứ đại gia tộc luyện đan.



Cô ta làm việc rất khéo léo, trước giờ chưa từng kết thù với ai, cũng không khiến ai hiểu lầm. Sợ Lý Thiệu Minh và Lục Kim Đan hiểu lầm mình, cô ta nheo mắt nở một nụ cười ngượng nghịu, hai tay trắng như tuyết đan vào nhau khẽ vái lạy: “Anh Thiệu Minh, ông Lục, Uyển Nhi tuy là người ngoài, nhưng nhà họ Lục có chuyện, Uyển Nhi chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Chỉ là tối nay Hoa Hạ sắp xảy ra một chuyện lớn, trong lòng Uyển Nhi rất nhớ anh họ, nên cố ý đến đây thăm một lát, rồi phải lập tức đến Kinh Thành đoàn tụ với bố, bác và các anh”.



“Đại gia giàu nhất Hoa Hạ - Ngụy Vinh Hoa xảy ra chuyện sao?” Lục Kim Đan hơi nhíu mày.



“Đúng ạ, đại gia giàu nhất Hoa Hạ - Ngụy Vinh Hoa đã xảy ra chuyện. Ông ta bị bệnh ung thư, trước đây ông ta luôn dùng đan dược để khống chế tế bào ung thư trong cơ thể, dùng đan dược để duy trì sự sống. Nhưng sáng nay tế bào ung thư trong cơ thể Ngụy Vinh Hoa đột nhiên di căn trở lại, bác sĩ nói với chúng tôi rằng, ông ta đã không sống qua khỏi đêm nay rồi”. Đào Uyển Nhi khẽ cúi đầu, cảm thấy hơi buồn.




“Ngụy Vinh Hoa có gia sản mấy trăm tỷ, là tỉ phú giàu nhất Hoa Hạ. Trước đây ông ta nhờ nhà họ Đào các người giúp đỡ, để nhà họ Đào kiếm được một số tiền lớn từ ông ta, ông ta chính là kim chủ nhà họ Đào các người. Hiện giờ ông ta sắp chết, nhà họ Đào quả thực nên làm hết nghĩa vụ đến gặp ông ta. Uyển Nhi, nếu cháu vội thì giờ đi đi, không cần để ý đến thể diện giữa hai nhà chúng ta”. Lục Kim Đan nói.



“Vâng, Uyển Nhi đi trước đây ạ”. Đào Uyển Nhi nho nhã lễ phép, cố ý liếc nhìn Lý Thiệu Minh và mỉm cười với anh, rồi đem theo đám đàn em bước ra khỏi phòng.



“Thật không ngờ, thời thế thay đổi khó lường, họa phúc đến trong tích tắc, Ngụy Vinh Hoa một đời vinh hoa phú quý, của cải trong tay có thể sánh ngang với cả một đất nước, lại không thể dùng tiền để giữ lại mạng sống của mình”. Lục Kim Đan cảm thán, tiếp đó nói với Lý Thiệu Minh: “Thiệu Minh, nếu trong mắt cháu còn có người ông ngoại này thì hãy để ông đi luyện đan cho cháu”.



“Ông ngoại, nếu để ông luyện đan cho cháu thì cháu chính là đồ bất hiểu!” Lý Thiệu Minh nghiêm túc nói.



“Được rồi, cãi nhau làm gì? Để cháu đi luyện đan là được rồi mà?” Mã Tiểu Linh đột nhiên nói với vẻ mặt mất kiên nhẫn.




“Cháu đi?” Nhìn thấy dáng vẻ oán trách của Tiểu Mã Linh, Lý Thiệu Minh và Lục Kim Đan hơi hơi kinh ngạc.



“Đúng vậy, cháu đi!” Mã Tiểu Linh nói.



“Tiểu Linh, cháu là thầy luyện đan à?” Lục Kim Đan nhìn cô ta với anh mắt ngạc nhiên.



“Cháu xuất thân từ gia tộc luyện đan, bố cháu còn là chưởng môn phái Lao Sơn, là một đạo sĩ, sao cháu lại không biết luyện đan cơ chứ?” Mã Tiểu Linh nói.



“Em còn phải là một cao thủ Thần Cấp nữa”. Lý Thiệu Minh nói.



“Tôi là cao thủ Thần Cấp, hơn nữa lúc bộc phát năng lực thật sự rất lợi hại, cả anh cũng không phải đổi thủ của tôi”. Mã Tiểu Linh nói.



“Lợi hại quá...”, nhìn thấy người em họ này của mình, Lý Thiệu Minh không nhịn được cười lên.



“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi luyện đan cho các anh. Đàn em của anh là ai? Bảo anh ta đi chuẩn bị lò đan và đan dược đi”. Mã Tiểu Minh có vẻ rất ghét Lý Thiệu Minh, biểu cảm của cô ta khi nói chuyện với anh cực kì mất kiên nhẫn, hai mắt nhìn một vòng quanh phòng tìm đàn em của Lý Thiệu Minh rồi đi ra ngoài.



Heo Rừng, Đại Quân và anh Hổ vội đi theo sau.



“Ông ngoại, cháu đột nhiên nghĩ đến một chuyện”. Sau khi Mã Tiểu Linh đi, Lý Thiệu Minh suy nghĩ một lát rồi nói.



“Chuyện gì?” Lục Kim Đan hỏi.



“Bệnh của Ngụy Vinh Hoa lại khiến cháu có tự tin thử...”