Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 202: Thiên Tài Y Học




Nếu anh ta thực sự có bản lĩnh của một “Hoa Đà tái thế” thì trước hết hãy chữa mấy vết bầm tím trên mặt mình đi.



“Thằng điên này chui từ đâu ra vậy? Cút ra ngoài cho tao!”, em trai thứ hai của Ngụy Vinh Hoa trông thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của Lý Thiệu Minh thì rống lên.



Lý Thiệu Minh cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, không nói còn trẻ tuổi mà trông cũng chẳng giống thần y gì hết. Chỉ riêng cái bộ dạng mặt mũi sưng vù kia đã thấy thô tục lắm rồi, bây giờ Ngụy Vinh Hoa sắp chết, bác sĩ nói ông ta có thể sẽ không qua khỏi đêm nay, bọn họ nào có tâm trạng đùa cợt với người thanh niên này?



Chẳng qua nhà họ Ngụy phải đặt thân phận và địa vị lên hàng đầu, nếu không người nhà họ Ngụy sớm đã đánh đuổi người thanh niên này đi rồi.



“Cậu từ đâu tới mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?”, một vị giáo sư già mặc áo blouse trắng khoảng hơn bảy mươi tuổi nghe thấy Lý Thiệu Minh nói bệnh của Ngụy Vinh Hoa chữa được thì lập tức nổi giận, chỉ ngón tay gầy gò xơ xác vào mặt Lý Thiệu Minh: “Sống chết có số, giàu sang tại trời, số phận của mỗi người đều do ông trời định đoạt, đại gia giàu nhất Hoa Hạ Ngụy Vinh Hoa tiêu bao nhiêu tiền không hết, nhưng ông trời đã định ông ta không thể dùng tiền để duy trì tính mạng. Sao cậu dám phát ngôn ngông cuồng như thế? Cho người sắp chết một tia hy vọng sao?”



“Cậu có biết làm như vậy tàn nhẫn như thế nào không? Cho người sắp chết hy vọng nhưng rồi đập tan hy vọng ấy ngay lập tức, đồng nghĩa với việc để ông ta chết hai lần. Đồ khốn nạn độc ác này, còn không mau cút ra ngoài!?”



“Thằng khốn nạn kia, mày còn không mau cút đi!?”, nghe vị giáo sư già nói, những người khác trong phòng bệnh cũng gào rống lên.



“Ngông cuồng vô lý, nhà họ Đào chúng ta liên kết với mấy chục giáo sư có tiếng trong giới y học cũng không chữa được bệnh của Ngụy Vinh Hoa mà cậu ta dám nói bản thân làm được. Nếu cậu ta chữa được thì sao không chữa mấy vết bầm tím trên mặt mình trước đi? Cái hình tượng như thế này mà cũng dám tự gọi mình là bác sĩ? Chắc lại là một thằng bịp bợm giả danh thần y để lừa nhà họ Ngụy giàu có”, bố Đào cười khinh.



“Ha ha…”, Đào Thiên Minh chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.



Đây là Lý Thiệu Minh – con trai trưởng của nhà họ Lục mà…



Đào Uyển Nhi đứng trong đám đông, vừa nhìn một cái liền nhận ra Lý Thiệu Minh mà cô ta mới gặp buổi sáng. Sao buổi sáng anh ta còn đang nằm ở nhà nghỉ ngơi mà giờ đã tới bệnh viện ung bướu ở Kinh Thành rồi? Chẳng lẽ anh ta thật sự có thể cứu được Ngụy Vinh Hoa?





Không thể nào, không thể nào…



Đối mặt với sự nghi ngờ, chỉ trích và xua đuổi của mọi người, Lý Thiệu Minh chẳng cảm thấy hoảng loạn một chút nào. Anh vẫn bình tĩnh bước tới trước mặt Ngụy Vinh Hoa, nhẹ nhàng vạch mí mắt của ông ta lên xem nhãn cầu: “Tôi hỏi mấy vị giáo sư có tiếng trong giới y học, kỹ thuật cơ bản nhất của một bác sĩ là gì?”



“Đương nhiên là tứ chẩn: nhìn, nghe, hỏi, sờ”, vị giáo sư già khoanh tay, ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt kiêu ngạo, nói.




“Vậy tôi lại hỏi một câu nữa, sự khác biệt trong cách điều trị bệnh ung thư của Đông Y và Tây Y là gì?”, Lý Thiệu Minh hỏi.



“Thanh niên miệng còn hôi sữa, cậu nghĩ mình có tư cách phát ngôn xằng bậy ở đây sao? Tôi làm nghề y mấy chục năm nay, chữa trị cho biết bao bệnh nhân, còn được người đời xưng là thiên tài y học. Sự khác biệt trong cách điều trị ung thư của Đông Y và Tây Y nằm ở chỗ: Tây Y trị ngọn, Đông Y trị gốc, mục tiêu điều trị của Tây Y là diệt tế bào ung thư, mục tiêu điều trị của Đông Y là điều hòa khí lợi, chuyển hóa tế bào ung thư thành tế bào khỏe mạnh”, giáo sư kiêu ngạo nói.



“Ông có từng châm cứu để khống chế tế bào ung thư trong người Ngụy đại gia không?”, Lý Thiệu Minh hỏi.



“Tất nhiên từng làm rồi, hơn nữa còn là gia chủ nhà họ Đào – một trong tứ đại gia tộc luyện đan đích thân châm cứu”, giáo sư nói.



“Có truyền chân khí cho Ngụy đại gia không?”, Lý Thiệu Minh hỏi.



“Cậu nói xem?”, giáo sư hỏi vặn lại.



“Lấy đan dược cấp cao tăng cường tế bào khỏe mạnh trong cơ thể Ngụy đại gia để kháng lại tế bào ung thư, chắc các ông cũng đã dùng cách này”, Lý Thiệu Minh nói.




“Tất nhiên rồi, thậm chí chúng tôi còn dùng các biện pháp xạ trị và hóa trị, đến cả những chuyên gia ung thư hàng đầu ở Bắc Mễ được mời đến cùng bao nhiêu người nỗ lực dùng đủ loại biện pháp cũng đều vô dụng. Vậy mà cậu tự tin có thể chữa khỏi bệnh cho Ngụy đại gia? Mau ra ngoài đi, nếu cậu thực sự là thần y thì hãy chữa khỏi cái bản mặt xấu xí của mình trước đi!”, giáo sư bực mình nói với Lý Thiệu Minh.



“Vết thương trên mặt tôi là do bị người ta đánh ngày hôm kia”, Lý Thiệu Minh mặt vô cảm xúc nói.



“Côn đồ giang hồ càng không có tư cách bàn chuyện y học với chúng tôi”, giáo sư coi thường nói.



“Có một cách chắc mấy người chưa từng thử. Mấy người đã thử lấy khí ni tơ tạm thời đóng băng bộ phận ung thư trong người Ngụy đại gia, đồng thời cho ông ta dùng đan dược cao cấp rồi truyền chân khí vào cơ thể ông ta để tăng cường tế bào khỏe mạnh chưa? Khí ni tơ nhiệt độ thấp có thể ức chế sự phát triển của tế bào ung thư, mà trong đan dược cao cấp chứa rất nhiều linh thảo cực kỳ bổ dưỡng, cộng thêm chân khí của cao thủ Thần Cấp có thể tăng cường tế bào khỏe mạnh. Khi số lượng tế bào khỏe mạnh ngày càng nhiều, tế bào ung thư ít đi, chúng ta lại tiến hành phẫu thuật Tây Y cho ông ta để chữa trị tận gốc căn bệnh ung thư?”, Lý Thiệu Minh nói.



“Chưa nghe bao giờ, thật là hoang đường. Tôi là gia chủ nhà họ Đào – một trong tứ đại gia tộc luyện đan, bậc thầy luyện đan chỉ giỏi luyện đan thôi thì chưa đủ, mà đồng thời phải am hiểu y học. Chúng tôi không chỉ là người luyện đan mà còn là bác sĩ ưu tú. Dùng khí ni tơ để đóng băng bộ phận trong cơ thể? Ông già tôi sống hơn sáu mươi mấy năm trên đời lần đầu tiên nghe thấy phương pháp này đấy”, gia chủ nhà họ Đào – Đào Thiên Minh bật cười.



“Mau đuổi thằng ranh này đi, nó chẳng biết gì về y học đâu”.




“Anh bạn này hơi bị nhiều lời rồi đấy, đây không phải là nơi cậu nên đến, mời ra ngoài cho”, đám vệ sĩ của nhà họ Ngụy lập tức đi qua đây, muốn tống cổ Lý Thiệu Minh ra ngoài.



“Mau cút ra ngoài!”, nghe Đào Thiên Minh lên tiếng đuổi Lý Thiệu Minh, người nhà họ Ngụy cũng bắt đầu đuổi anh đi.



Tất cả cấp dưới của Ngụy Vinh Hoa trong phòng bệnh đều nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt chán ghét.



“Thiệu Minh, chúng ta đi thôi”, Hiên Tịnh Vũ bất lực, cô kéo góc áo của anh.




Lúc đến cô đã nói rồi, Lý Thiệu Minh là một võ sĩ, có thể võ công không tồi, bình thường đánh nhau với người khác bị thương nên hiểu một chút y học, nhưng dù gì cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, bệnh của Ngụy Vinh Hoa bao nhiêu bác sĩ giỏi còn không chữa được, huống chi là anh.



Vậy mà anh không nghe lời, cứ phải đòi khám bệnh cho Ngụy Vinh Hoa bằng được.



Haizz, trổ tài cái gì chứ? Giờ thì hay rồi, nhiệt tình nhưng bị người ta ghẻ lạnh, không những không được tôn trọng mà còn bị đuổi ra ngoài.



Cô và Lý Thiệu Minh cùng nhau mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, cô lo cho vết thương trên người Lý Thiệu Minh hơn, anh không nên di chuyển nhiều như vậy.



Lý Thiệu Minh thấy mọi người đang xua đuổi mình cũng chẳng tức giận, anh chỉ nhìn chằm chằm vào vị giáo sư già với ánh mắt đầy ẩn ý và nói: “Gia chủ nhà họ Đào am hiểu y học, nhưng dù gì cũng chỉ là một bác sĩ Đông Y, ông ta không hiểu Tây Y. Còn ông thì hiểu cả Đông Y và Tây Y, vậy hẳn là biết phương pháp của tôi có được hay không”.



“Thấy nhà họ Ngụy giàu nên muốn lừa tiền họ chứ gì. Tao nói cho mày biết, tuy nhà họ có tiền nhưng cũng không ngu ngốc đến mức bệnh tình nguy kịch tìm bác sĩ giả mạo như mày để chữa trị đâu. Mau cút ra ngoài đi, đừng khiến tao phải ra tay!”, anh họ thứ hai của Đảo Uyển Nhi kêu lên.



“Khoan đã!”, đột nhiên vị giáo sư già giơ tay lên ngăn cản mọi người.



“Giáo sư An, không lẽ ông thật sự tin lời nói xằng bậy của thằng ranh này?”, anh họ của Đào Uyển Nhi và những người khác trong phòng bệnh sửng sốt nhìn ông ta.



“Lời cậu ta nói không hề xằng bậy, ngược lại rất có lý luận y học. Đây là một thiên tài, có lẽ cậu ta thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Ngụy đại gia…”, giáo sư chau mày suy xét, rồi đột nhiên nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt tán thưởng.