Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 203: Hai Trăm Năm Mươi Tỷ




Vị giáo sư này là một người có tiếng trong giới y học ở Hoa Hạ, từng dạy học ở viện y học, từng du học ở nước ngoài, đến này đã có mấy chục năm nghiên cứu về y học, ông ta thấy những lời Lý Thiệu Minh nói rất có lý liền tiếp nhận những ý kiến của anh.



“Cậu thanh niên này, nếu tiến hành phẫu thuật trị liệu cho Ngụy Vinh Hoa, cậu nắm chắc bao nhiêu?”, giáo sư lập tức hỏi.



“10%, giáo sư à, ông nên hiểu rằng, không có chuyện gì trên đời là tuyệt đối, không có vị bác sĩ giỏi nào dám đảm bảo rằng họ chắc chắn thành công khi phẫu thuật cho một bệnh nhân, huống chi đây lại còn là một bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối”, Lý Thiệu Minh nói.



“Bệnh của Ngụy Vinh Hoa không thể trì hoãn thêm được nữa”, giáo sư nói.



“Vậy nên, bây giờ tôi sẽ tiến hành phẫu thuật tiêm ni-tơ cho ông ta”, Lý Thiệu Minh đi về phía một vị bác sĩ trẻ, lột chiếc áo khoác trắng của vị bác sĩ trẻ đó rồi mặc nó lên người mình.



“Còn không mau chuẩn bị phòng phẫu thuật?”, thấy Lý Thiệu Minh có ý định tự mình cầm dao phẫu thuật, giáo sư lập tức quát lớn với các học trò của mình. Những học sinh này của ông, đều là những chuyên gia, chủ nhiệm của bệnh viện này, nghe thấy giáo sư quát, mọi người liền vội vã đi chuẩn bị phòng phẫu thuật cho Ngụy Vinh Hoa.



Mười phút sau, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, có vài y tá đẩy Ngụy Vinh Hoa vào phòng phẫu thuật, Lý Thiệu Minh và giáo sư vừa đi vào phòng phẫu thuật vừa nói chuyện.



“Chàng trai trẻ, cậu làm nghề gì vậy, sao lại am hiểu việc chữa bệnh cứu người đến thế?”.



“Mở công ty dược phẩm”.



“Giỏi lắm, vậy cậu từ đâu biết được có thể dùng ni-tơ để đông lạnh các cơ quan cơ thể người? Là tự nghĩ ra sao?”



“Tôi không thông mình đến vậy đâu, chỉ là tôi xuất thân từ một gia tộc luyện đan lớn, nên có hứng thú với y học thôi. Phương pháp dùng khí ni-tơ để động lạnh tạm thời cơ quan cơ thể người này là tôi vô tình nhìn thấy được trong một lần ở căn cứ quân đội Bắc Mễ”.



“Cậu là bác sĩ ngoại khoa nước ngoài sao?”.



“Không phải, lần đó tôi đến căn cứ quân đội Bắc Mễ để trộm một bản vẽ vũ khí”.



“...”





Không ngờ Lý Thiệu Minh thật sự chắc chắn trong việc chữa khỏi bệnh cho Ngụy Vinh Hoa và nhận được lời khen của người có uy tín trong giới y học Hoa Hạ qua một câu nói, Hiên Tĩnh Vũ ngây người nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa.



“Tên nhóc này là người thế nào? Hiểu về y học lại còn có được giáo sư An khen ngợi?”, nhìn bóng lưng Lý Thiệu Minh dần đi xa, Đào Thiên Minh chau mày, có chút không vui.



“Không biết, cũng có thể cậu ta nói bậy bạ mà lại nói trúng, tìm ra cách chữa trị cho Ngụy Vinh Hoa”, bố Đào cũng khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không vui.



Tuy nói rằng lương y như từ mẫu, nhà họ Đào bọn họ bây giờ là người của nhà họ Ngụy, nếu Ngụy Vinh Hoa không chết, nhà họ Đào còn có thể có được nhiều lợi ích từ nhà họ Ngụy, nhưng Lý Thiệu Minh đột nhiên xuất hiện, còn nói ra cách chữa bệnh cho Ngụy Vinh Hoa, vậy không phải là vỗ vào mặt bọn họ sao? Bọn họ là gia tộc luyện đan xuất sắc, là gia tộc chuyên nghiên cứu điều chế đan dược, giờ có người lại chữa được bệnh mà họ không chữa được, đây rõ ràng là nói họ không bằng người đó mà.



Đào Uyển Nhi rất muốn nói với họ, anh ta là Lý Thiệu Minh, là con trai trưởng của nhà họ Lục ở Giang Nam – một trong tứ đại gia tộc của Võ lâm. Nhưng cô không thể nói, bởi vì nhà họ Ngụy và rất nhiều gia tộc tập đoàn khác đều đang ở đây, Đào Thiên Minh và bố của cô thấy có người có thể chữa bệnh cho Ngụy Vinh Hoa vốn dĩ đã không vui, nếu cô nói ra, người có thể chữa cho Ngụy Vinh Hoa này thật ra là con cháu nhà họ Lục, vậy không phải là để giới thượng lưu ở Hoa Hạ biết, trong tứ đại gia tộc luyện đan, nhà họ Đào không bằng nhà họ Lục sao?



Nếu cô nói ra thân phận của Lý Thiệu Minh, sau này nhà họ Đào còn đường làm ăn sao? Chỉ sợ là nhà họ Lục sẽ ngày càng làm ăn phát đạt.



Ôi...



Cô dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Hiên Tịnh Vũ, không biết người con gái này có quan hệ thế nào với Lý Thiệu Minh. Xem ra con cháu nhà họ Lục – Lý Thiệu Minh này đã tiến bộ rồi, giờ anh ta đã có bản lĩnh thật sự. Nếu lần này anh có thể chữa khỏi bệnh cho Ngụy Vinh Hoa, anh sẽ là ân nhân của người giàu nhất Hoa Hạ, sau này có thể hô mưa gọi gió trên thương trường Hoa Hạ, địa vị của Ngụy Vinh Hoa ở Hoa Hạ cao thế nào thì anh ta có thể lên cao đến đó.



Xem ra cô nên nghe lời bố, thân mật nhiều hơn với tên Lý Thiệu Minh này.



Nếu cô có thể trở thành vợ của Lý Thiệu Minh, cô không cần để bụng Lý Thiệu Minh phát triển đến mức nào, Lý Thiệu Minh càng phát triển, cô sẽ càng vui vẻ.



Cuộc phẫu thuật cho Ngụy Vinh Hoa rất phức tạp, khi Lý Thiệu Minh và giáo sư đẩy Ngụy Vinh Hoa vào phòng phẫu thuật, hai người đã ở trong đó liền hai ngày hai đêm, bên ngoài hành lang đều là những người quyền quý, giàu có ở Kinh Thành. Ngụy Vinh Hoa là người giàu nhất Hoa Hạ, ông ta có mối liên hệ với nhiều ngành nghề và có địa vị cao ở Hoa Hạ. Nếu ông ta chết, con gái ông ta là Ngụy Khuynh Thành không biết gì về kinh doanh sẽ kéo theo thị trường cổ phiếu Hoa Hạ xảy ra biến động lớn.



Chắc chắn sẽ là một cuộc khủng hoảng kinh tế, ít nhất một triệu người sẽ vì thế mà phá sản, thất nghiệp.



Không chỉ có những tinh anh của tập đoàn tài chính nhà họ Ngụy, đến cả thị trưởng thành phố Kinh Thành, phó bộ trưởng tài chính và lãnh đạo các tập đoàn lớn khác, thậm chí còn có cả gia chủ của một số gia tộc đến chờ đợi ở hành lang.




Đến sáng sớm ngày thứ ba, Lý Thiệu Minh mới cùng giáo sư và các bác sĩ, y tá mệt mỏi bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, một bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, chậm rãi lộ ra nụ cười: “Bệnh của ông Ngụy đã ổn định rồi”.



“Thần y, đúng là thần y rồi!”, nhiều người dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thiệu Minh, vô cùng thán phục anh.



“Giáo sư An nói đúng, đây đúng là một bác sĩ thiên tài, anh ấy thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Ngụy Vinh Hoa!”.



“Tốt quá rồi!”.



Mọi người lập tức trở nên vui mừng, em trai thứ hai của Ngụy Vinh Hoa vội đi đến chỗ Lý Thiệu Minh, nắm lấy vai Lý Thiệu Minh: “Chàng trai trẻ, đúng là tuổi trẻ tài cao, trước đây tôi hiểu nhầm cậu rồi, cậu đã cứu mạng anh tôi, tôi phải cảm ơn cậu!”.



Em trai thứ ba và một vài người thân của Ngụy Vinh Hoa lại lộ ra ánh mắt thất vọng, nhìn về phía người nhà họ Đào. Gia chủ nhà họ Đào, Đào Thiên Minh mặt không thể hiện cảm xúc gì, bố Đào thì lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, lớn tiếng vỗ tay mấy cái, thấy ai không phối hợp với mình, trong lòng cũng dần cảm thấy khó chịu.



Chàng trai trẻ này lại thật sự có thể chữa được bệnh của Ngụy Vinh Hoa, lần này bệnh tình của Ngụy Vinh Hoa đã ổn định, nếu được chữa khỏi hẳn, thì ít nhất vẫn sống được thêm ba mươi năm.



Ôi, căn bệnh này của Ngụy Vinh Hoa, khiến cho người thì yên tâm, người thì thất vọng.



“Hai hôm nay chắc mệt lắm rồi nhỉ?”, Lý Thiệu Minh nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ đang ngồi ở hành lang đợi anh, anh cởi bỏ chiếc áo trắng để lộ bộ đồ vest, đi về chỗ Hiên Tịnh Vũ, nhẹ nhàng kéo tay Hiên Tịnh Vũ.




“Vẫn ổn”, Hiên Tĩnh Vũ chỉ khẽ mỉm cười.



Trong lòng cô cũng không khỏi ngạc nhiên, sao cái gì Lý Thiệu Minh cũng biết, không những biết võ công còn am hiểu y học.



“Đi thôi, hết hôm nay anh phải đấu võ với Hồng Võ rồi. Em ở cùng anh, như vậy anh sẽ an tâm hơn một chút”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, nói.



“Vâng, anh nhất định không được để bị thương đâu đấy”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.




“Thần y, xin hãy đợi một chút!”, đột nhiên cô chủ nhà họ Ngụy gọi Lý Thiệu Minh lại.



“Sao vậy?”, Lý Thiệu Minh quay người nhìn cô ta.



Anh trông thấy gia chủ nhà họ Ngụy - Ngụy Vinh Hoa đã tỉnh lại rồi, ông ta vẫn đang ngấm thuốc mê, lúc này có thể mở mắt và nói vài câu đơn giản. Khi Lý Thiệu Minh đi đến trước mặt ông ta, ông ta muốn nắm lấy tay Lý Thiệu Minh, nhưng lại không có sức để ngồi dậy. Cố gắng vài giây, ông ta mới yếu ớt nói: Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu tôi, cậu cần gì, tôi sẽ cho cậu hết. Ngụy Vinh Hoa tôi đã từng thề, nếu có người có thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi sẽ lấy năm trăm tỷ tài sản của mình chia cho người đó một nửa, cậu có muốn nhận một nửa tại sản của tôi không? Bây giờ tôi sẽ bảo Khuynh Thành trao cho cậu”.



“Hai trăm năm mươi tỷ!”, mọi người lập tức trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.



Đào Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Lý Thiệu Minh, mắt như sắp rơi ra ngoài.



Hiên Tịnh Vũ cuối cùng cũng hiểu, trước giờ Lý Thiệu Minh không bao giờ làm những việc thừa thãi, thì ra anh không ngại khó nhọc, dẫn theo cô đến Kinh Thành để chữa bệnh cho Ngụy Vinh Hoa, chính là vì hai trăm năm mươi tỷ này của ông ta.



Nghĩ đến việc Lý Thiệu Minh vậy mà lại kiếm được những hai trăm năm mươi tỷ, Hiên Tịnh Vũ cảm thấy hơi chóng mặt.



Trời ơi, sao tốc độ Lý Thiệu Minh kiếm tiền lại nhanh đến thế chứ? Đánh nhau kiếm được tiền, cứu người cũng kiếm được tiền, trước giờ cô chưa từng thấy ai kiếm tiền dễ như Lý Thiệu Minh.



“Ngụy đại gia, ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ không lấy chút tiền nào của ông”, Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười.



“Tại sao?”, Ngụy Vinh Hoa ngạc nhiên.



“Lương y như từ mẫu, tôi xuất thân từ một tộc luyện đan, cũng coi như một nửa là bác sĩ, nếu tôi đã có năng lực để cứu ông, tất nhiên không thể thấy chết mà không cứu được. Hơn nữa Lý Thiệu Minh tôi cũng không thiếu tiền, không bao lâu nữa tôi sẽ vượt qua ông”, Lý Thiệu Minh cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hiên Tịnh Vũ, chỉ để lại một bóng lưng cho Ngụy Vinh Hoa.



Nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh, trong lòng Đào Thiên Minh, Đào Uyển Nhi, Ngụy Khuynh Thành, giáo sư, thị trưởng thành phố Kinh Thành và nhiều người khác đều có một cảm giác không thể diễn tả được.



Cái tên này giả bộ tốt thật...!