Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 76: Đoàn Bộ Đội Tới Ăn Cơm




Sắc mặt Lý Thiệu Minh dần trở nên đau đớn. Một tay anh ôm đầu, tay còn lại ôm ngực.



“Mẹ ơi, người con gái có đôi chân thon dài và đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn mê người, luôn khiến người ta muốn chiếm được là gì vậy mẹ?”, Tiểu Bình An chớp đôi mắt trong veo, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên.



“Chú ấy biết đấy”, thấy tay trái của Lý Thiệu Minh ôm đầu tay phải giữ ngực với vẻ đau khổ, Hiên Tịnh Vũ nở nụ cười kỳ quái.



“Lý Phong, có nghĩa là gì thế?”, Tiểu Bình An chớp đôi mắt to tròn hồn nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.



“Bố cũng không biết…”, Lý Thiệu Minh khổ sở nói.



Hiên Tịnh Vũ đã đọc nhật ký của Lý Phong, lúc Lý Phong mất tích, cô đã đọc hết từng chữ trong cuốn nhật ký đó và nhớ rất kỹ.



Lúc này, Lý Thiệu Minh chính là Lý Phong, anh vừa phải đóng giả Lý Phong, vừa phải nhận lỗi thay cho Lý Phong.



Anh chỉ cảm thấy xấu hổ, một nỗi xấu hổ khó nói.



Anh rất muốn nói cho Hiên Tịnh Vũ biết anh không phải tên Lý Phong đó, anh là Lý Thiệu Minh mạnh dạn ngay thẳng và chính nghĩa!



Nhưng anh dám nói sao?



Anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng.



Được, để tôi nhận lỗi này!



“Cũng lâu rồi tôi không gặp Bội Bội, tôi hơi nhớ cô ấy. Tôi rất thích cô bé này, ngày mai hẹn em ấy tới nhà ăn cơm đi”, Hiên Tịnh Vũ cười khẩy.



“Hẹn thật sao?”, Lý Thiệu Minh giật mình.



“Chẳng lẽ hẹn giả? Đừng quên nhà anh và nhà tôi mấy đời thân nhau, tôi và anh cũng lớn lên cùng nhau. Bạn bè của anh tôi cũng quen cả, Heo Rừng, Bội Bội và cả Hàn Vũ Triết - đại ca trường học luôn thích bắt nạt anh. Bội Bội là em gái của tôi, tôi đã hứa với em ấy là nếu em ấy thi đỗ đại học hàng đầu, tôi sẽ mời em ấy ăn cơm, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Em ấy giống Phi Phi, cũng không biết chuyện chúng ta bên nhau”, Hiên Tịnh Vũ nói.



“Hàn Vũ Triết lại là ai? Sao trong nhật ký của anh không nhắc tới anh ta?”, Lý Thiệu Minh sững sờ.



“Anh sợ anh ta, chỉ dám nói xấu chúng tôi trong nhật ký, còn Hàn Vũ Triết anh lại không dám nói xấu trong nhật ký”, Hiên Tịnh Vũ nhìn anh với ánh mắt khinh thường.



“Tên Lý Phong hèn hạ!”, không ngờ Lý Phong lại hèn nhát đến thế, Lý Thiệu Minh bỗng tức giận nghiến răng ken két.



“Anh cũng biết trước kia anh hèn nhát như nào à?”, Hiên Tịnh Vũ cười, đắc ý đứng dậy rời đi.



“Vợ à, liệu tối nay anh có cơ hội…”, Lý Thiệu Minh nghĩ ngợi một hồi rồi cẩn trọng nói.



“Hôm nay tôi hơi mệt, anh đưa Tiểu Bình An đi ngủ đi”, Hiên Tịnh Vũ đi một mạch vào phòng ngủ.



Thấy Hiên Tịnh Vũ như vậy, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ chắc hôm nay không có cơ hội lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ rồi.



Nhưng dáng vẻ ghen tuông của Hiên Tịnh Vũ thú vị phết.



Anh không nhịn được mà bật cười.



Ngày hôm sau, anh lấy số điện thoại của Đoàn Bội Bội từ chỗ của Hiên Tịnh Vũ rồi gọi cho cô ta: “Bội Bội, cô biết chuyện của tôi và Tiểu Vũ rồi chứ? Tiểu Vũ nói cô ấy nhớ cô, muốn hẹn cô tới nhà tôi ăn cơm”.



“Phong ngu, to gan gớm nhỉ? Dám gọi tên mụ của tôi, còn gọi chị Vũ của cậu là Tiểu Vũ? Cậu là em trai của tôi và chị Vũ đó cậu biết không, sao dám nói chuyện với tôi vậy hả? Nhưng cũng nửa năm rồi tôi không gặp chị Vũ, cũng hơi nhớ chị ấy. Tôi vẫn chưa tìm được việc, đang định tìm việc xong thì mời mọi người ăn cơm. Hai người kết hôn rồi mà vẫn chưa mời mọi người đi ăn bữa nào. Thôi vậy, tôi tới nhà cậu trước, đợi tôi tìm được việc xong sẽ mời mọi người ăn sau”, tính tình của Đoàn Bội Bội khá thoáng, cô ta do dự một hồi rồi áp đảo Lý Thiệu Minh.



“Biết nhà tôi ở đâu không?”, Lý Thiệu Minh hỏi.



“Biết chứ, tôi có đến lúc nhà mới của hai người vừa trang hoàng xong. Được rồi, chị đây bận tìm việc đã, để coi có thể tìm được việc mới không”, Đoàn Bội Bội ngắt điện thoại.



Lý Phong thật chỉ có hai mươi hai tuổi, Đoàn Bội Bội bằng tuổi với Lý Phong, Hiên Tịnh Vũ hai mươi tư tuổi, Lý Thiệu Minh hai lăm tuổi. Có lẽ quan hệ giữa Lý Phong và Đoàn Bội Bội rất tốt, Lý Phong nhận Đoàn Bội Bội làm chị gái nuôi.



Đoàn Bội Bội định tối mới tới, công ty mới của Lý Thiệu Minh sắp khai trương nên ban ngày anh tới thẳng công ty. Tòa nhà làm việc của công ty anh là trụ sở chính của công ty Tôn Thiếu Kiệt trước kia, chỉ cần tới Bộ công thương xin đổi nhãn hiệu là có thể hoạt động bình thường. Nhưng anh không định kiếm tiền nhờ vào công ty này, mà chỉ giữ lại công ty để nuôi đám đàn em. Kiếm củi ba năm đốt một giờ, khi anh quay lại nước ngoài, toàn bộ bảo vệ của công ty này sẽ là lính của anh.



Tôn Thiếu Kiệt vẫn còn rất nhiều đàn em xuất sắc, sau khi Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ bị anh tống vào đồn cảnh sát, thì chức vụ của một người đàn ông trung niên tên là Đại Quân ở trong công ty khá ổn.



Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ đã vào đồn hết rồi, đám đàn em của Tôn Thiếu Kiệt bầu ngay cho Đại Quân làm đại ca thế hệ mới, mong muốn được Đại Quân làm lãnh đạo của bọn họ.




Đại Quân thấy được thực lực của Lý Thiệu Minh khá ổn, Heo Rừng mà Lý Thiệu Minh tin tưởng lại tới Giang Nam xử lý công việc cho anh, nên anh ta cứ đứng lắc lư trước cửa phòng làm việc của Lý Thiệu Minh, khi thấy Lý Thiệu Minh không bận gì nữa, anh ta nghĩ ngợi một hồi rồi đi thẳng vào phòng làm việc của Lý Thiệu Minh: “Anh Minh”.



“Hử?”, Lý Thiệu Minh đang ngồi đơ người ở trong phòng làm việc, trong tay cầm bức chân dung cô gái đánh anh bị thương.



“Hi hi, cô gái này xinh thật đó”, Đại Quân liếc trộm bức tranh chân dung trong tay Lý Thiệu Minh, nở nụ cười nịnh bợ.



“Có chuyện gì sao?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.



Tuy anh đối xử lạnh lùng vô tình với đám người xấu xa như Tôn Thiếu Kiệt, Chim Ưng, Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ, nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng tính cách anh thật sự lạnh lùng vô tình. Ngược lại, kể từ khi anh bị đánh bại ở trên biển, anh đã cố gắng giảm bớt thái độ lạnh lùng trước kia, cố đối xử ôn hòa với mọi người, nên anh cũng không giận khi Đại Quân tự ý đi vào.



Thế lực lẫn tiếng tăm của Đại Quân ở bên Tôn Thiếu Kiệt rất lớn, nếu anh muốn chế ngự ba nghìn tên đàn em của Tôn Thiếu Kiệt, bắt buộc phải giữ mối quan hệ tốt với Đại Quân.



“Anh Minh, là như này. Tôi thấy anh cũng không thiếu tiền, mà dường như lại rất nhiều tiền, rất có thực lực. Anh đánh thắng Tôn Thiếu Kiệt xong lại không thu hết toàn bộ tài sản của anh ta, mà đem bán hết số tài sản đó lấy tiền, rồi chỉ mở công ty an ninh. Tôi thấy anh không hề có ý định kiếm tiền dựa vào công ty này. Hơn nữa tôi cũng nhận thấy được anh từng là lính, có phải không?”, Đại Quân cười, bước lên đưa cho Lý Thiệu Minh một điếu thuốc lá.



“Tôi thấy anh cũng là một người lính”, Lý Thiệu Minh bắt đầu hứng thú với người đàn ông trung niên trước mặt.



“Hi hi, tôi làm lính được tám năm, sau khi xuất ngũ không tìm được việc gì phù hợp nên đã ở chỗ Tôn Thiếu Kiệt kiếm sống mưu sinh. Nhưng tôi chưa bao giờ làm mấy chuyện không có tính người, tôi cũng không tham gia vào mấy chuyện phi pháp mà Tôn Thiếu Kiệt làm, trước kia tôi chỉ làm mấy công việc như trông nom, quản lý an ninh ở một quán bar”, Đại Quân nghiêm nghị nói.



“Tôi biết anh là người tốt, nếu không anh cũng không thể có tiếng tăm và thế lực lớn như vậy ở chỗ Tôn Thiếu Kiệt. Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ là kẻ xấu, thứ mà mọi người sợ là tiếng xấu của họ. Còn anh là người tốt trông bề ngoài có vẻ hung ác nhưng lại có trái tim nhân hậu, mọi người đều tôn trọng anh. Anh cũng được đó, rất xứng với thân phận người lính trước đó của anh”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.




“Anh Minh, tôi có một đề nghị”, Đại Quân nói.



“Nói đi”, Lý Thiệu Minh rít một hơi thuốc, khẽ cười nhìn Đại Quân.



“Tôi thấy được anh là một đại ca rất có thực lực, anh từng đi lính, nhưng tác phong của anh không giống những người lính Hoa Hạ, trên người anh có một loại khí chất đặc biệt, chắc anh là lính từ nước ngoài về nhỉ? Cô em vợ của tôi từng học ở Camda, khí chất trên người anh giống với cô ấy, chắc anh là người nửa gốc hoa phải không? Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi biết anh cũng là một người tốt trông bề ngoài hung ác nhưng bên trong lại tốt bụng. Tôi không muốn biết quá nhiều, biết nhiều cũng không tốt cho tôi. Nhưng tôi tin anh, sẵn sàng trung thành đi theo anh. Tôi muốn nói, nếu anh không thiếu tiền thì anh nên hoàn thiện lại quy mô của công ty cho tốt, anh là một nhân vật quyền thế bận rộn, anh cần một người trợ lý riêng”, Đại Quân nói.



“Có người phù hợp chưa?”, Lý thiệu Minh bỗng hiểu ý của Đại Quân.



“Cô em vợ của tôi, cô ấy từng học ở Camda, ngoại hình xinh đẹp khí chất, cũng rất có năng lực làm việc. Giờ cô ấy đang lo không tìm được việc phù hợp, anh là nhân vật quyền thế, tương lai ắt sẽ phải mở rộng phát triển, anh là người có bản lĩnh, tôi nghĩ người tài như cô ấy có thể cống hiến sức lực cho anh”, Đại Quân nói.



“Đúng là tôi không có ý định kiếm tiền từ công ty này, nơi này không phải chỗ đẻ ra tiền của tôi. Nhưng chắc chắn tôi sẽ hết lòng gây dựng công ty này cho tốt, giờ tôi đang cần nhân tài, ý kiến của anh rất tuyệt, tôi rất thích. Chuyện này cứ giao cho anh làm đi, chỉ cần anh trung thành với tôi, Lý Thiệu Minh tôi nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với anh. Quả thật hiện giờ tôi đang cần một trợ lý, nếu cô ấy có năng lực thật, tôi sẽ trả cho cô ấy mức lương một triệu tệ một năm”, Lý Thiệu Minh cười, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.



“Anh Minh, cảm ơn anh!”, mắt Đại Quân sáng bừng lên, cảm kích nhìn Lý Thiệu Minh, muốn một lòng trung thành với anh cả đời.



Anh ta có năng lực, nhưng do tính tình ngay thẳng nên trước kia không được Tôn Thiếu Kiệt trọng dụng. Bây giờ thành phố cảng biển đổi chủ, anh ta thỏa thuận được một công việc với mức lương một triệu tệ mỗi năm ở chỗ Lý Thiệu Minh, còn có thể thu xếp được một công việc cho cô em vợ vô công rồi nghề của mình. Anh ta có năng lực như vậy chỉ sợ về đến nhà vợ cũng phải nhìn anh ta bằng con mắt khác.



“Mình không nên đối xử với họ tốt như thế…”, lúc Lý Thiệu Minh ra khỏi công ty, bước vào trong chiếc xe tải nhỏ của mình, anh khẽ nhíu mày.



Trước kia anh đối xử lạnh lùng vô tình với đám đàn em là vì anh bắt buộc phải có cá tính mạnh mẽ, có năng lực dẫn dắt đàn em. Nguyên nhân thứ hai là vì họ sinh sống ở nước ngoài vô cùng nguy hiểm, mỗi ngày đều có đồng đội hi sinh, ngày nào anh cũng có đàn em phải chết.



Trận chiến trên biển, hầu hết cả ba mươi nghìn đàn em của anh đều bị giết sạch, nhiều nhất chỉ có hai nghìn người may mắn thoát chết. Nếu anh thân thiết với đám đàn em thì khi những đàn em của anh chết, chắc anh sẽ đau khổ tột cùng mất.



Nhưng anh đã bắt đầu thay đổi rồi, nên cứ đi tiếp con đường này thôi. Trước kia anh đối xử hà khắc với đám đàn em nhưng anh đã bị thua trận. Giờ anh đối xử hòa nhã với họ thì chắc có lẽ anh sẽ thành công.



Buổi tối Đoàn Bội Bội sẽ tới nhà ăn cơm, Hiên Tịnh Vũ phải tới đồn cảnh sát làm việc, nên thức ăn bữa tối đều do Lý Thiệu Minh mua, quả thật anh cần một người trợ lý.



Sáu giờ tối, Đoàn Bội Bội chuẩn bị tới nhà ăn cơm, cô ta vào nhà chung với Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An, hình như cô ta đã hẹn trước với Hiên Tịnh Vũ.



Cơm tối cũng là do Lý Thiệu Minh nấu, anh xào tổng cộng bảy món, màu sắc hương vị đều đẹp và ngon, khi Hiên Tịnh Vũ, Đoàn Bội Bội và Tiểu Bình An thấy tràn ngập các món ăn trên bàn cũng không ngạc nhiên, họ chỉ nghĩ anh mua ở ngoài quán.



Đoàn Bội Bội thích trò chuyện, về tới nhà cô ta đã nói chuyện rôm rả với Hiên Tịnh Vũ một hồi, sau đó mới cùng Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đi rửa tay ngồi vào bàn ăn cơm.



Vừa ngồi xuống bàn ăn, Đoàn Bội Bội đã gác một chân lên chân của Lý Thiệu Minh, rồi cười hi hi nói với Hiên Tịnh Vũ: “Chị, chị kết hôn với tên ăn hại Tiểu Phong này chắc sống đau khổ lắm nhỉ?”



“Đau khổ sao?”, Hiên Tịnh Vũ hơi sững sờ.



“Đương nhiên, cậu ấy không xe không nhà không tiền, lại còn ham ăn biếng làm, chắc hẳn đã khiến chị khổ nhọc lắm, đúng không?”, Đoàn Bội Bội cười hi hi hỏi, thoải mái gác chân lên chân Lý Thiệu Minh, chỉ coi anh là em trai của mình.



“Cũng bình thường…”, Hiên Tịnh Vũ nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt kỳ lạ.