Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 89: Trù Tính




“Anh Minh, con bé này có quan hệ gì với anh vậy? Cô ta đúng là em họ của anh à? Sao cô ta muốn giết anh?”, thấy thân hình mảnh mai của Đường Tuyết Kỳ đứng trước mặt Lý Thiệu Minh, đôi mắt to sáng lấp lánh lặng lẽ nhìn anh, nhếch lên nụ cười nhã nhặn, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm cây dao ngắn. Cuồng Phong không khỏi nhíu mày khẽ hỏi Lý Thiệu Minh.



Đường Tuyết Kỳ cao khoảng một mét sáu mươi hai, trông cô ta không giống học sinh trung học. Cô gái này có chút thực lực, là một cao thủ Thần Cấp.



Nhưng chân khí trong người cô ta vẫn chưa thu lại, khi nói chuyện với Lý Thiệu Minh, cơ thể không chịu khống chế để lộ ra vài phần chân khí. Cao thủ thật sự chưa bao giờ để lộ chân khí cho người khác nhìn ra thực lực của mình. Biểu hiện này của Đường Tuyết Kỳ rõ ràng là một cao thủ vừa đạt đến cảnh giới Thần Cấp giống như một người bạo phát.



Cao thủ như vậy, dù Cuồng Phong và Lý Thiệu Minh đã bị thương nhưng nếu hai người hợp lực lại, toàn lực tấn công thì cũng có thể đánh bại được cô ta.



Cô gái này rất tự tin.



Hắn đang suy xét, có nên ra tay giúp Lý Thiệu Minh đánh bại cô ta hay không.



Nếu cô ta thật sự muốn giết Lý Thiệu Minh, hắn nhất định sẽ không để cô ta được như ý.



Đàn ông nói một là một hai là hai, nếu hắn đã đồng ý với Lý Thiệu Minh sẽ trở thành người giúp đỡ anh thì chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa.



“Tôi là con trai trưởng của nhà họ Lục ở Giang Nam, để giành được nhà họ Lục, dù tôi có là anh họ của cô ta thì cô ta cũng sẽ ra tay giết tôi. Tên ngu ngốc Heo Rừng phạm phải sai lầm lớn, tôi có tất cả bốn em gái họ và hai người chị họ. Người tôi muốn anh ta tìm là cô em gái có quan hệ tốt với tôi mà anh ta lại dẫn đứa em gái họ thứ sáu quan hệ không tốt với tôi đến”, Lý Thiệu Minh khẽ nói.



“Tôi hiểu rồi, ân oán nhà giàu”, Cuồng Phong lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa.



“Ừ”, Lý Thiệu Minh gật đầu.



Cuồng Phong là một người nghiện thuốc, hắn rất thích hút thuốc. Không ngờ vừa gia nhập với Lý Thiệu Minh đã gặp phải một kẻ thù của anh, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có cần tôi giúp anh xử lý cô ta không? Có lẽ con bé này không có kinh nghiệm giang hồ gì đâu nhỉ? Kinh nghiệm thực chiến của cô ta cũng không nhiều. Cô ta vừa đạt đến cảnh giới Thần Cấp, nếu tôi ra tay, có lẽ có thể đánh bại được cô ta nhỉ?”



“Không chắc, mặc dù cô ta còn nhỏ lại không có kinh nghiệm giang hồ. Con cái nhà giàu sớm tự lập, trái lại lúc cô ta mười mấy tuổi đã là một tên giang hồ thực thụ. Kinh nghiệm thực chiến của cô ta cũng không tệ, võ công đạt được đều là võ công tuyệt đỉnh nhất của nhà họ Đường. Võ công hiện giờ của anh vẫn không đủ, dù là thời kì hoàng kim của anh mà đấu với cô ta của bây giờ vẫn không biết có thắng hay không, dù đánh cô ta bị thương thì anh vẫn phải bị thương không ít”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.



“Lợi hại vậy à?”, Cuồng Phong ngạc nhiên.





“Tuy nhiên bây giờ chúng ta có ba nghìn đàn em, những người này phối hợp với anh có thể đánh bại được cô ta. Nhưng cô ta là cao thủ thiên về tấn công, giấu rất nhiều thuốc độc trên người, còn có nhiều ám khí như ‘kim hoa lê vũ bão’, ‘hoa sen nổi giận’ của nhà họ Đường ngấm ngầm hại người. Chúng ta đấu với cô ta e là sẽ tổn thất không ít người. Nhà họ Đường sống rất bí mật ở Tây Hồng, có rất nhiều đệ tử bảo vệ, cô ta hoàn toàn không sợ giết người, giết người xong chạy trốn đến nhà họ Đường là được, dù có là Biệt đội Thần Thánh ra tay cũng không dễ gì bắt được cô ta”, Lý Thiệu Minh cau mày phân tích.



“Bảy năm trước, tôi vẫn còn là một tên vô dụng. Ông nội tôi xem thường người trong võ lâm, mẹ tôi không muốn ông nội ghét tôi, tôi cũng không muốn tập võ nên bà chưa từng truyền lại võ công cho tôi. Không có võ công nên mỗi lần về gia tộc, tôi đều vô cùng thiệt thòi. Dù là một con nhóc chỉ mười một tuổi cũng có thể bắt nạt tôi. Thật ra tôi cũng có hận cô ta, nhưng đã qua bảy năm rồi, bây giờ tôi cũng là bá chủ một phương, thôi thì cứ mặc kệ đi”.



Lý Thiệu Minh khẽ cười, anh bỗng sải bước về phía Đường Tuyết Kỳ.



Anh và Đường Tuyết Kỳ chỉ cách nhau ba bước nên chỉ ba bước anh đã đứng trước mặt cô ta. Nhìn cô gái mảnh mai trước mặt, anh nở nụ cười, khẽ dang tay ôm cô gái trước mặt.



“Hả?”, Đường Tuyết Kỳ sửng sốt.



Bố cô ta là Đường Hào – một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, chủ nhân của nhà họ Đường, trong gia tộc có hơn hai mươi nghìn cao thủ. Từ nhỏ cô ta đã có tính cách độc đoán và vô lý giống bố mình. Cô ta tức giận vì ông ngoại luôn thiên vị đứa con trai độc nhất trong gia tộc là Lý Thiệu Minh. Mỗi lần Lý Thiệu Minh về gia tộc, cô ta luôn muốn Lý Thiệu Minh phải chịu khổ sở một chút. Không phải chất độc mạnh gì nhưng cũng khiến Lý Thiệu Minh đau bụng đến bảy tám ngày, la hét hai ngày rồi rên rỉ kêu đau ba bốn ngày. Hoặc chia rẻ mối quan hệ giữa Lý Thiệu Minh với các chị em họ khác, cô ta nhân cơ hội đặt điều nói xấu Lý Thiệu Minh với ông ngoại.



Lúc đó cô ta vẫn chỉ là đứa bé mười một tuổi, con cái nhà giàu sớm tự lập. Lúc mười một tuổi, cô ta đã có thể chơi đùa với rất nhiều tay giang hồ lão làng trong lòng bàn tay. Gia chủ Lục Kim Đan lại là người bình thường, ông ấy biết cô gái này giở trò, ông ấy cũng thiên vị cô gái nhỏ này nên chưa từng so đo với cô ta.



Nhưng lúc Lý Thiệu Minh bị cô ta bắt nạt luôn cư xử rất thành thật khiến ông cụ càng thêm yêu thương anh.



Đường Tuyết Kỳ khiến Lý Thiệu Minh chịu không ít khổ sở, lúc cô ta đến tìm Lý Thiệu Minh có ý thù địch, thậm chí có ý muốn giết Lý Thiệu Minh. Cô ta nghĩ Lý Thiệu Minh sẽ hận mình, cực kì hận cô ta, nhưng lại không ngờ Lý Thiệu Minh bỗng ôm lấy cô ta.



“Tuyết Kỳ, chúng ta đã không gặp bảy năm rồi. Chuyện trước đây cứ để nó qua đi, anh đã rất mệt với oán hận trong gia tộc. Lúc này anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn tranh giành với em nữa. Chúng ta vẫn là người thân của nhau, đều chảy cùng một dòng máu. Nếu em muốn trở thành gia chủ nhà họ Lục, anh sẽ nhường vị trí này cho em. Anh chỉ muốn em buông tha cho anh”, Lý Thiệu Minh buông cô ta ra và nhìn cô ta với ánh mắt cưng chiều.



Sau đó anh tháo dây chuyền ngọc bội của nhà họ Lục xuống và đeo lên cổ trắng nõn của Đường Tuyết Kỳ.



Mặt dây chuyền ngọc bội này chính là cái lúc đầu La Vĩnh Liệt đã thấy.



Nhà họ Lục có bảy đứa cháu, tổng cộng có bảy miếng ngọc bội. Sáu miếng ngọc màu trắng khắc hình phượng hoàng, một miếng khắc hình rồng. Miếng ngọc bội này của anh, chữ Lục bên trên được khắc họa bởi hai con rồng, chính là miếng ngọc tượng trưng cho địa vị con trai trưởng.




Đường Tuyết Kỳ muốn trở thành gia chủ, cô ta cứ nghĩ Lý Thiệu Minh nhất định sẽ liều mạng tranh giành vị trí gia chủ. Bây giờ thấy Lý Thiệu Minh giao ngọc bội cho mình, dễ dàng nhường lại vị trí gia chủ cho cô ta khiến cô ta sững sờ đờ đẫn.



“Là thật…”, bàn tay trắng như tuyết vuốt ve ngọc bội, cảm nhận kết cấu của mặt dây chuyền, ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.



“Tất nhiên là thật, Lý Thiệu Minh anh chưa bao giờ nói dối”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.



“Tại sao anh lại đưa ngọc bội cho tôi dễ dàng vậy?”, Đường Tuyết Kỳ hỏi.



“Bởi vì anh thương cô em gái là em, chỉ muốn có em bên cạnh. Em là sắc nước hương trời, đơn thuần như tuyết, nghiêng nước nghiêng thành. Anh có được đứa em gái như em, yêu thương em còn không kịp, sao nỡ tranh giành với em chứ? Sau khi trải nghiệm cảm giác làm người bình thường, anh mới biết có được cô em gái như em hạnh phúc biết bao”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.



Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Đường Tuyết Kỳ ngây người.



Cô ta xinh đẹp, dĩ nhiên không cần Lý Thiệu Minh nói. Nhưng lúc trước Lý Thiệu Minh không như vậy, tính tình vừa đáng ghét vừa cứng nhắc khiến người ta ghét không thôi. Cô ta càng bắt nạt Lý Thiệu Minh, anh lại càng hận cô ta hơn. Khen cô ta đẹp? Trong nhà Lý Thiệu Minh có sáu chị em họ xinh đẹp tuyệt trần, bên nhà họ Lý cũng có không ít người đẹp, anh đã sớm miễn dịch với mấy cô gái xinh xắn rồi.



Anh sẽ khen cô ta?



Nhưng hôm nay những gì Lý Thiệu Minh nói đều khiến cô ta thầm cảm thấy vô cùng thoải mái.




“Đại Quân, tôi và Cuồng Phong đập hỏng văn phòng của người ta rồi, bên này giao cho anh dọn dẹp nhé. Trong nhà tôi còn chút việc, tôi đi trước đây”, Lý Thiệu Minh lập tức nháy mắt với Cuồng Phong, Heo Rừng, Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc, sau đó dẫn họ đi ngang qua đám đông nhanh chóng rời đi.



Nửa tiếng sau, anh dẫn mọi người xuất hiện trong biệt thự Hàn Phi Phi tặng anh.



Không ngờ Lý Thiệu Minh có công ty, có đàn em, có cô em họ xinh đẹp lại còn có biệt thự. Đoàn Bội Bội mơ màng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.



Vương Giai Nặc là người từng trải, càng cảm thấy ngưỡng mộ ông chủ của mình.




Cuồng Phong bị Lý Thiệu Minh đánh trọng thương, lại bị đàn em của anh làm cho tiêu hao không ít công lực, lúc này hắn ngồi trên ghế sofa châm điếu thuốc nghỉ ngơi.



Heo Rừng phấn khích nói: “Anh Minh, quả nhiên anh và Lý Phong không phải là một người. Thì ra anh là con cháu nhà giàu, không những có tiền và vẻ đẹp trai, mà còn có thực lực và địa vị. Lúc tôi đến nhà họ Lục ở Giang Nam của các anh quả thật là trố mắt kinh ngạc. Tôi thật sự khâm phục anh, cô ta vừa muốn giết anh nhưng chỉ cần đôi ba câu đã giải quyết xong chuyện. Chúng ta hẹn cô ta ăn một bữa cơm đi, cô ta võ công cao cường cũng có thể làm trợ thủ của anh đó”.



“Ngu ngốc!”, Lý Thiệu Minh bỗng lạnh lùng nhìn anh ta.



“Hả?”, ánh mắt Heo Rừng khẽ thay đổi.



“Cô ta vừa muốn giết tôi, anh bảo tôi hòa giải với cô ta, còn làm trợ thủ cho tôi à? Anh nghĩ có khả năng đó sao? Là tôi vừa đối xử tốt với cô ta, tôi vừa tốt một chút, cô ta bị tôi làm cho ngơ ngác. Cho dù tôi giao lại ngọc bội con trai trưởng cho cô ta nhưng đợi cô ta phản ứng lại vẫn sẽ không tha cho tôi. Vì ông ngoại thiên vị tôi, ông ấy thấy ngọc bội của tôi chỉ sẽ càng nhớ tôi hơn. Chắc chắn sẽ phái rất nhiều cao thủ trong gia tộc đi tìm tôi, dù có thế nào cũng phải tìm tôi cho bằng được. Nhưng nếu ông ngoại tìm được tôi thì gia tộc còn có chuyện của cô ta nữa không?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.



“Vậy tại sao…”, Heo Rừng không hiểu.



“Tôi lừa cô ta thôi, giả vờ tốt với cô ta. Đợi cô ta nghĩ ra mặt lợi mặt hại, cô ta nhất định sẽ tiếp tục tìm đến tôi, muốn nghĩ cách giết chết tôi”, Lý Thiệu Minh đứng dậy, lấy một chai rượu vang từ quầy bar: “Bảy năm trước, tôi vẫn là một đứa trẻ sinh ra đã ngậm chìa vàng. Tính cách đơn thuần, với ai cũng có hoang tưởng hy vọng ngày nào đó họ sẽ đối xử tốt với tôi. Nhưng bảy năm sau, tôi đã thay đổi. Không phải là người tôi có thể khống chế thì tôi sẽ không tin tưởng người đó. Lúc nãy sở dĩ tôi không trở thành kẻ thù với cô ta là vì tôi không muốn đàn em mình vừa thu nhận bị tổn thất về số lượng. Cô ta không sợ phiền phức, giết đàn em của tôi là có thể rời đi. Nhưng tôi không thể, không dễ gì tôi mới trở thành ông trùm của thành phố cảng biển này”.



“Nhưng ba ngày sau, đợi công lực của tôi khôi phục, cô ta không phải là đối thủ của tôi. Nếu lúc đó cô ta dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta!”



Lý Thiệu Minh chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn Heo Rừng.



Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Heo Rừng, Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc trợn tròn hai mắt.



Cuồng Phong ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.



Họ nằm mơ cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại có trù tính như vậy…



“Nếu ngay cả một cô gái mười tám tuổi mà cũng không giải quyết thì làm sao tôi có thể trở thành bá chủ một phương được…”