Thi Hạ mỉm cười, vì lớn tuổi mới có thể chết sao?
Thực tế hình như không giống như vậy!
Nếu thật sự dựa theo trình tự tuổi tác, vậy thì mẹ của mình sẽ không phải chết!
“Nhưng lúc mẹ sinh ra tôi thì đã chết, cô nói đi, đây có phải lỗi của tôi không. Cho nên, bây giờ ông trời tới trừng phạt tôi à.”
Ánh mắt Thi Hạ nháy mắt trở nên cô đơn, cô không phải không muốn nhớ những chuyện này, mà là chỉ cần nhớ tới thì trong lòng cảm thấy đau âm ỉ!
“Chuyện này không liên quan tới cô, Thi Hạ, cô không cần phải gánh mọi thứ trên lưng mình!” Lệ Cảnh Diễn hơi bực bội.
Nhưng Thi Hạ lại cảm thấy hoạ này chắc là thuộc về mình.
Nếu không phải vì mình được sinh ra, có lẽ mẹ của cô căn bản sẽ không qua đời vì khó sinh!
“Tôi không gánh thì ai tới gánh thay tôi đây!”
“Tôi gánh, được chưa!” Lệ Cảnh Diễn lúc này rất dũng cảm.
Nếu nhất định phải có một người gánh vác tất cả, vậy thì, anh bằng lòng giúp Thi Hạ gánh hết tất cả.
Nhưng mẹ của Thi Hạ vì khó sinh mà qua đời, chuyện này chắc cũng là vết thương lòng của Thi Hạ.
“Lệ Cảnh Diễn, nếu hôm nay tôi chết, anh nhất định phải giúp tôi chăm sóc tốt cho bà ngoại, tôi xin anh, trên thế giới này, tôi cũng chỉ có bà ngoại là người thân thôi.”
Lời Thi Hạ nói lúc này giống như di ngôn của mình trước khi lâm chung. Điều này làm cho Lệ Cảnh Diễn nghe mà thấy không thoải mái.
Anh vẫn còn sống sờ sờ, tại sao Thi Hạ lại nói bản thân sắp mất mạng!
“Bà ngoại của cô? Trước đây sao tôi chưa có nghe cô nói qua chuyện này!”
“Thi Minh Thành không cho tôi gặp bà, nhưng tôi thật sự rất nhớ bà. Năm sau là sinh thần lần thứ 70 của bà, tôi thật sự rất muốn đón sinh thần với bà.”
Lệ Cảnh Diễn im lặng một hồi. Lần trước lúc tổ chức sinh nhật cho Thi Hạ, cô cũng tâm sự một phần nỗi lòng của mình.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không ngờ, Thi Hạ một mình mà trong lòng còn gánh vác nhiều thứ như vậy.
Áp lực như vậy, chắc là rất mệt ……
“Cô yên tâm đi, chờ cô khoẻ lại, tôi nhất định đi với cô, đi mừng sinh thần cho bà ngoại của cô.”
Thi Hạ cười.
“Quyết định vậy đi, nói được làm được nha!”
Cô tin tưởng, chỉ cần Lệ Cảnh Diễn muốn cùng cô mừng sanh thần của bà ngoại, vậy thì, dù Thi Minh Thành không đồng ý, anh cũng không có cách nào khác!
Lệ Cảnh Diễn cũng mỉm cười, chỉ là một tâm nguyện đơn giản như vậy, ang nhất định sẽ nghĩ cách giúp Thi Hạ thực hiện.
Nhưng đã lâu rồi, Thi Hạ cũng không nói chuyện, trong lòng Lệ Cảnh Diễn nhịn không được lo lắng.
“Thi Hạ, sao cô không nói gì hết vậy?”
Lời nói của Thi Hạ nghe như không còn hơi nữa, giống như người bị bệnh nặng.
“Lệ Cảnh Diễn, tôi không có sức nữa, tôi mệt quá, muốn đi ngủ, nhưng bụng đau quá.”
Nhưng Lệ Cảnh Diễn thấy dáng vẻ yếu đuối của Thi Hạ, trong lòng anh giống như bị đè nén.
Nếu Thi Hạ không nói lời nào, nếu cô tiếp tục im lặng, Lệ Cảnh Diễn thật sự lo lắng, cô sẽ ngủ như vậy à!
“Thi Hạ, cô trò chuyện với tôi được không? Cô như vậy tôi lo lắm đó.”
Nhưng Thi Hạ lại ngây ngô cười.
“Lo lắng cái gì, lo tôi sẽ chết trên lưng của anh như vậy sao?”
Thật ra cô rất muốn nói một câu, như vậy người quan tâm mình sẽ thấy tốt hơn.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, hình như không có ai để ý mình.
Bọn họ chắc là lo chuyện của bản thân, trước giờ không màng tới một người như cô.
“Thôi thôi thôi, Thi Hạ, cô có phải ngốc không vậy, cô đang nói nhảm gì vậy!”
“Tôi đâu có nói nhảm, tôi chỉ là đưa ra một số giả định hợp lý, anh nên tin tôi đi.”
“Vậy tôi nói chuyện, cô chỉ cần nói ừm là được, vậy được không?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.
“Được.”
Thi Hạ ngây ngốc gật đầu.