Lúc Thi Hạ tỉnh lại thì thấy Ninh Vô Ưu nằm bên cạnh giường nhìn cô.
“Vô Ưu, sao cậu tới đây?”
Lúc thấy Ninh Vô Ưu, Thi Hạ hiển nhiên cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy rất vui.
Hôm qua lúc cô làm phẫu thuật, dùng một số thuốc mê. Cho nên tới giờ đầu vẫn còn mơ hồ.
“Sao vậy, có phải lúc nhìn thấy chị có phải bất ngờ lắm không?”
Ninh Vô Ưu cười, một tay ôm lấy chị em tốt của mình.
Đã lâu rồi không được gặp nha đầu này, cô ấy sắp nhớ chết đi được!
“Bất ngờ, tớ bất ngờ sắp xỉu rồi đây!”
Ninh Vô Ưu lo cho sức khoẻ của Thi Hạ, lúc này Thi Hạ nên giữ bình tĩnh thì tốt hơn.
“Cậu mau chóng nằm xuống đi, vừa mới phẫu thuật xong, cậu đừng có manh động.”
“Phẫu thuật? Tối qua tớ bị sao vậy?” Thi Hạ vừa mới biết, trong bụng cảm thấy lạ lạ.
“Viêm ruột cấp tính, sắp doạ mọi người một phen rồi đó.” Ninh Vô Ưu thở dài.
Nha đầu xấu xa này, bình thường không biết chăm sóc bản thân, lúc có chuyện thì quen nói một câu không sao đâu.
Có đau ốm thì không thể mạnh miệng được.
“Vậy là, tối qua cậu tới đây ngay trong đêm hả?” Thi Hạ trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô nhớ tối qua, Lệ Cảnh Diễn cõng mình đi vào bệnh viện trong làng, đường đi rất khó khăn, trên mặt Lệ Cảnh diễn còn đầy mồ hôi.
Nhưng cô hoàn toàn không nhớ chuyện sau đó, càng không ngờ là Vô Ưu cũng tới đây.
“Đúng vậy, còn có Lệ Cảnh Diễn, bọn tớ có đưa vài đồng nghiệp tới đây nữa. Nhưng bây giờ chỉ có tớ và Lệ Cảnh Dương ở lại đây thôi.” Ninh Vô Ưu giải thích.
Thi Hạ mỉm cười, gật đầu, cô biết mà, bất luận lúc nào, bạn của mình đều ở bên cạnh mình.
“Cám ơn bạn yêu.”
Ninh Vô Ưu chỉ mỉm cười, xoa đầu của Thi Hạ.
“Đúng thật là, còn nói cảm ơn tôi cái gì, nha đầu cậu cũng khách sáo quá rồi!”
“Tớ không hề khách sáo nha. Cho nên mới chỉ nói một câu cảm ơn. Đúng rồi, Cảnh Dương cũng tới hả?”
Ninh Vô Ưu gật đầu, nhớ tới trò lừa của Lệ Cảnh Dương, cô ấy cảm thấy cái ghế trợ lý của Lệ Cảnh Dương thật đáng thương.”
“Đúng vậy, anh ta giao toàn bộ mọi chuyện cho trợ lý. Sau đó một mình chạy tới đây, để tận hưởng sự an nhàn.”
Thi Hạ gật đầu.
“Thì ra là vậy à!”
Thật không ngờ, Lệ Cảnh Dương còn lười biếng như vậy, chẳng trách Diệc Tịch lại ốm như vậy, chắc là bị Cảnh Dương bóc lột dữ dội.”
Lệ Cảnh Dương lúc này đúng lúc từ bên ngoài đi vào, hơn nữa đúng lúc nghe được Ninh Vô Ưu ở đây nói xấu mình!
“Ai nói vậy, tôi là vì lo cho chị dâu mới tới đây có được không?”
p/s: CÁC BẠN HÃY DONATE 5000 CHO TRUYỆN ĐỂ ĐƯỢC RA NHANH 30 CHƯƠNG NỮA NHÉ