Ninh Vô Ưu liếc Lệ Cảnh Dương đang đứng trước mặt, giả vờ khẽ ho hai lần.
“Tôi nhớ vừa rồi anh không nói thế này!”
Vẻ mặt của Lệ Cảnh Dương hơi mất tự nhiên. Từ trước đến giờ trước mặt Thi Hạ, anh ta vẫn luôn là một kẻ chính nhân quân tử.
“Nãy giờ tôi chưa từng nói câu gì! Ninh Vô Ưu, có lẽ cô nghe nhầm rồi!”
“Lệ Cảnh Dương, anh đúng là kẻ hèn nhát! Dám làm không dám nhận!”
“Tại sao tôi dám làm mà không dám nhận? Đừng có dùng kế khích tướng với tôi!” Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu.
Ninh Vô Ưu nhướng cao chân mày, liếc nhìn Lệ Cảnh Dương đầy trêu chọc!
"Lệ Cảnh Dương! Đúng không?" Cô hỏi lại.
"Đúng vậy!" Lệ Cảnh Dương bất đắc dĩ, gật đầu.
Là đàn ông thì không đánh nhau với phụ nữ!
Dù sao, anh ta cũng biết Ninh Vô Ưu là kiểu phụ nữ nói năng vô cớ, nói chuyện với cô cũng thua thôi.
“Thế này không được đâu!”
Thi Hạ nhìn hai người trước mặt bật cười. Hai người này cứ gặp mặt là om sòm.
Cô nhớ cách đây không lâu, mẹ chồng gọi hỏi chuyện về Ninh Vô Ưu đấy.
Nếu để hai người này ở cạnh nhau thì chắc những ngày đó, ngày nào cũng sống động.
Chợt suy nghĩ lướt qua đầu cô, tác hợp cho bạn thân nhà mình và chú nhỏ trong nhà
“Này này!”
Lệ Cảnh Dương vỗ mạnh vào Ninh Vô Ưu, đáp lại anh là một cái liếc mắt của cô.
“Chuyện gì? Nói!”
Lệ Cảnh Dương hơi nhíu mày, cô ấy lại nhẹ nhàng chịu nói chuyện thế này à? Hơi lạ nhì?
“Tôi phát hiện một cái hồ không xa lắm! Chắc có nhiều tôm cá, đi câu không?”
Nếu không, ở cái xó mà cái gì cũng không có, thậm chí đến tín hiệu điện thoại cũng tệ lậu thế này thật sự chán lắm luôn.
“Thi Hạ mới phẫu thuật, không được ăn được đồ dễ dị ứng, không ăn cá!” Ninh Vô Ư đính chính.
Nên chuyện đi câu cá lúc này là chuyện vô ích, không lẽ tới cái hồ đó ngắm cá?
Thi Hạ mỉm cười nói, “ Đi thử vận may xem! Mình không buồn đâu! Mấy người phàn nàn đồ ăn dở lắm!”
Nghe chị dâu nhà mình nói vậy, Lệ Cảnh Dương ngay lập tức tràn nạp đầy năng lượng.
Nếu câu được cá, bổ sung thêm thức ăn cho mọi người thì xem như mình cũng là công thần chứ bộ!
“Ừ! Được rồi! Mình sẽ cố gắng câu thật nhiều cá thêm đồ ăn cho mọi người!”
Thi Hạ gật đầu cười.
“Ừ, mọi người đi đi!”
Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương đưa Ninh Vô Ưu đi câu cá, Thi Hạ mỉm cười dịu dàng như nụ cười của dì..
Lệ Cảnh Dương và Ninh Vô Ưu chân trước vừa đi, chưa đầy năm phút sau, Lệ Cảnh Diễn đã tới.