Sau khi dì Trương về, Lệ Cảnh Diễn cũng muốn đi theo dì Trương rời khỏi chỗ này. Nhưng chân trước vừa bước chân sau đã bị gọi lại.
“Khoan đã, Lệ Cảnh Diễn!”
Anh khẽ chớp mắt! Xong, đến phiên mình lên thớt!
“Chuyện gì?” Anh cười giả lả, cả người nhìn vô cùng hiền lành.
Trên mặt cô cũng đầy nét cười, nhìn anh, sau đó cô nghiến từng chữ, “ Nói nghe xem! Cái canh gà vừa rồi anh bỏ bao nhiêu muỗng muối, hả?”
Nói xong, cô bắt đầu ho.
Trong miệng cô hiện giờ toàn mùi gà, thích không nổi luôn!
Lệ Cảnh Diễn hơi cau mày, nghĩ một lát mới nói “Ừ...chắc cũng nhiều tầm này!”
Vào trong tai Thi Hạ thì như chui vào sương mù, cái gì mà chắc cũng nhiều...?
“Là bao nhiêu? Bốn hay năm muỗng?”
Anh cào tóc nghĩ đến cái thứ dùng để đựng muối, “Thật ra, nhà dì Trung dùng chén để đựng muối!”
“Nên...?” Cô tiếp tục hỏi. Cô rất thắc mắc là cô được cho ăn bao nhiêu muối?
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, quyết định nên nói cho đúng, “Tôi bỏ chắc tầm nửa bát!”
“Nửa bát?” Thi Hạ chống tay lên trán! Nếu không phải lúc nãy cô nhổ hết ra thì giờ chắc ruột gan phèo phổi nhà cô đứt từng khúc rồi.
“Cho tôi ly nước!”
Lúc này, anh mới nhận ra hình như giọng nói của cô hơi khàn...
Hình như bị ách giọng rồi!
“Họng cô sao thế?”
Thi Hạ khoát tay, uống hết nước. Giờ chỉ có nước mới khiến cho họng cô đỡ khát, chỉ có nước mới giảm bớt sự mặn trong người cô.
“Mặn! Đời này chắc không ăn muối nữa luôn!”
Nhìn mặt cô nhăn nhó khó chịu, anh mới tin chắc mình nấu nồi canh gà rất kinh khủng!
Nhưng anh vẫn đầy chờ mong.
“Cô không lừa tôi đấy chứ? Mặn lắm hả?”
“không tin anh có thể thử!” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu.
Thôi, anh vẫn không nên thử!
Ngoài kia Lệ Cảnh Dương và Ninh Vô Ưu vẫn đang hăng say bắt cá.