“Anh! anh có nghĩ Ninh Vô Ưu sinh được đứa bé này không?" Lệ Cảnh Dương lo lắng hỏi.
Anh sợ! Sợ Ninh Vô Ưu chỉ đang cố thể hiện.
“Đứa bé ấy không phải do cô ấy sinh!” Lệ Cảnh Diễn sửa lại từ ngữ cho thằng em trai nhà mình.
Lệ Cảnh Dương có hơi xấu hổ, anh trai cố tình đúng không? Biết anh nói hơi nhanh nên sai nghĩa!
“Không phải! Ý em là Ninh Vô Ưu có thể đỡ đẻ không?”
“Cô ấy là bác sĩ!”
Lệ Cảnh Diễn nói xong thì thở dài nặng nề. Thực tế, bản thân anh cũng lo lắng.
Nhưng hiện giờ lo lắng chẳng có tác dụng gì cả, họ không giúp được gì!
«Cô ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình! Còn đây là đỡ đẻ đấy! Có phải là xương đâu?»
“Được rồi! Giờ còn cách nào à? Ngựa chết coi như ngựa sống đi!” Lệ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn em trai mình.
À! Phản ứng này khiến cho anh phải suy nghĩ!
“Có hai người lớn đấy! Có phải ngựa chết đâu!» Lệ Cảnh Diễn lo lắng nói.
Lỡ có sai lầm một chút thôi là khác rồi!
« Dài dòng quá! Em ồn ào lắm đấy!»
“Em lo lắng cho cô ấy thôi!” Lệ Cảnh Dương buột miệng.
Nói xong anh ta vẫn không cảm giác câu mình vừa nói có gì sai.
Lệ Cảnh Diễn liếc em trai nhà mình một cái thấy Lệ Cảnh Dương hơi ngượng ngùng.
“Sao anh lại nhìn em?”
“Anh rất muốn biết, cậu đang lo lắng cho con dâu nhà họ Vương hay Ninh Vô Ưu?” Lệ Cảnh Diễn nhìn em trai mình.
Cậu ta luôn nói mình rất không ưa Ninh Vô Ưu, rồi tìm hàng ngàn lí do để moi mỉa con gái nhà người ta. Nhưng những gì Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy lại không phải như thế!
Lệ Cảnh Dương quan tâm đến Ninh Vô Ưu, thật ra là luôn để ý đến cô ấy.
“Dĩ nhiên em phải lo cho Ninh Vô Ưu! Nếu cô ấy có chuyện với đứa bé cô ấy sẽ trở thành tội phạm!”
“Anh không biết là cậu lại quan tâm đến cô ấy như thế đấy?” Giọng điệu Lệ Cảnh Diễn hơi trêu ghẹo.
Lệ Cảnh Dương nghe anh trai mình nói vậy thì có hơi ngại ngùng.
“Tất nhiên! Cô ấy là bạn em! Em quan tâm bạn bè là chuyện bình thường!»
Nhưng mà lời giải thích như vậy chỉ thêm một chút mờ ám mà thôi.
«Bạn bè đơn giản thôi à?» Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Lệ Cảnh Dương gật đầu. Còn có kiểu khác sao?
«Chứ còn gì nữa?»
Nhưng Lệ Cảnh Diễn không nghĩ thế.
«Anh thấy tình bạn của cậu và Vô Ưu hơi khác!» Lệ Cảnh Diễn nhìn em trai mình, ánh mắt có hơi phức tạp.
Lệ Cảnh Dương không thích nhất, chính là khi phải đối diện với ánh mắt của anh trai mình, cảm giác như chẳng còn nơi nào để trốn được.
«Ảo giác của anh thôi!» Lệ Cảnh Dương bĩu môi.
Lúc này từ trong phòng vang lên tiếng khóc trẻ con.
«Ra rồi!»
Nghe thấy âm thanh này mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.