“Tôi đi dạo chút, mọi người cứ nướng thịt đi!”
Thi Hạ nói xong thì đi ra khỏi nhà. Thấy cô đi, Lệ Cảnh Diễn cũng bồn chồn, nhìn theo.
“Tôi đi với cô ấy!”
Nói xong anh đứng dậy ra ngoài.
“Anh!”
Lệ Cảnh Dương muốn ngăn anh trai mình lại, nhưng Lệ Cảnh Diễn đã đi rồi.
Ninh Vô Ưu cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Lệ Cảnh Dương giữ lại, “Đừng! Để hai người đó đi dạo đi!”
Anh ta có thể cảm nhận, hai người đều có tâm sự.
Còn tâm sự gì, thì chỉ có mình họ mới biết.
Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu mất hứng ngồi bên cạnh, ánh mắt khẽ phức tạp.
“Cô muốn đi à?”
Ninh Vô Ưu nghĩ một chút rồi nhìn Lệ Cảnh Dương
“anh sẽ cản đúng không?”
Lệ Cảnh Dương lắc đầu, tại sao anh phải ngăn cản? Nếu như không ngăn cản, chuyện này sẽ trở thành sự hối tiếc trong lòng Ninh Vô Ưu!
Nhưng……
"Tôi sẽ đi với cô! Thế nhưng tôi phải nhắc cô lần cuối, dù chúng ta có làm gì thì cũng thất bại!” Lệ Cảnh Dương chỉ nói về phần mình đoán chừng.
Anh không nói dối, anh cũng không nói quá. Bản thân Ninh Vô Ưu cũng hiểu ý của Lệ Cảnh Dương là gì.
“ Thế mà anh còn muốn theo tôi cùng chết à?” Cô hỏi anh ta.
Lệ Cảnh Dương chỉ mỉm cười, gì mà chết chóc ở đây? Nói nặng quá rồi!
“Không thể nhìn cô chịu chết một mình được!”
Ninh Vô Ưu không nói gì, chỉ thở dài rồi ngồi xuống cạnh anh ta.
Những người khác thì cứ nướng thịt, nhưng ánh mắt rõ ràng không còn sự hào hứng như ban đầu.
“Đứa bé đáng thương quá! Nó nhỏ xíu à mà đã bị bỏ rơi!”
Cuối cùng, mấy người im lặng, không bàn luận chuyện này nữa.
Ninh Vô Ưu ngồi im lặng lắng nghe.
“Số phận đứa trẻ sẽ ra sao?” Ninh Vô Ưu đột nhiên hỏi.
“Không cần phải nói, nó sẽ bị đám buôn bán trẻ em đưa đi!” Lệ Cảnh Dương trả lời.
“Rồi sau đó thì sao?” Ninh Vô Ưu tiếp tục hỏi.
“Có thể có hai số phận, một là được bán vào một gia đình tốt! Hoặc là một cuộc sống tàn tạ!” Lệ Cảnh Dương nói xiong thì thở dài.
Khi anh quay đầu qua, thì nhìn thấy Ninh Vô Ưu đang nhìn mình với ánh mắt rất lạ
"Cô nhìn tôi làm gì?" Lệ Cảnh Dương ngạc nhiên.
Ánh mắt cô khiến cho anh ta thấy không tự nhiên.
Dường như Ninh Vô Ưu nhìn thấy hy vọng, có lẽ cô có cách!
" Lệ Cảnh Dương, Anh có nghĩ đến một cách khác chưa? Chẳng hạn như tự tạo cho cô bé ấy một cơ hợi gặp người tốt!”
Nghe Ninh Vô Ưu nói, Lệ Cảnh Dương hơi nhíu mày chưa hiểu lắm.
“Là sao?”
Gì mà tự tạo? Tự tạo cái gì?
Ninh Vô Ưu vội vàng nói: "Mẹ tôi có một người bạn. Hai vợ chồng nhà đó muốn nhận nuôi một bé gái! Chẳng phải đây là cơ hội quá tốt à?”
Ý là cô muốn giới thiệu bạn của mẹ cô với bé gái này?
Lệ Cảnh Dương gật đầu. Nếu thế thì quá tốt. Số phận của đứa bé sẽ không phải chịu nhiều vất vả, mà còn có một tương lai rất tươi sáng.
Thế nhưng, cũng chỉ có thể giúp được một đứa trẻ mà thôi!
“Vô Ưu! Có rất nhiều bé gái sẽ bị bán đi! Cô có chắc đây là cách tốt nhất không?”
Ninh Vô Ưu nhìn anh, chưa hiểu hết ý trong câu vừa nói.
“Cô cứu được một đứa trẻ thôi, chứ không cứu được hết!” Lệ Cảnh Dương nói.