Hai người chạm mắt, cứ như cùng nghĩ ra chuyện gì đó, những người khác thì không cảm thấy gì, Ninh Vô Ưu chỉ lo ăn quýt, cũng không có chú ý!
“Mẹ nói, thuốc cậu kê cho bà ấy dùng rất tốt, nhất định phải cảm ơn cậu. Còn nữa, cậu ăn tết một mình, không phải chán lắm sao.”
Lệ Cảnh Dương không phải người keo kiệt, nghe nói Ninh Vô Ưu ăn tết một mình, cũng cảm thấy cô ấy tội nghiệp.
“Vậy cô cùng ăn tết với nhà tôi đi, người nhiều cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.” Lệ Cảnh Dương cũng mở miệng khuyên.
Ninh Vô Ưu suy nghĩ một chút, gật đầu, cũng đúng, ăn tết ở đâu cô ấy cũng cảm giác giống nhau.
“Vậy cậu thì sao, rốt cuộc định đi đâu vậy?” Ninh Vô Ưu lại kéo tay Thi Hạ.
Con nhỏ xấu xa này, chỉ nói không trở về nhà ăn tết, lại không nói đi đâu, thật sự là quá đáng giận!
“Đến nơi Thi Hạ từng sống.” Lệ Cảnh Diễn giải thích.
Nghe vậy, Ninh Vô Ưu càng cảm thấy tò mò.
“Nơi Hạ Hạ từng sống?”
Thi Hạ cùng Lệ Cảnh Diễn nhìn nhau, gật đầu đầy ăn ý.
“Đúng vậy.”
Lệ Cảnh Dương nhìn anh trai và chị dâu, cổ cậu cố duỗi thật dài.
“Nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là đi đâu?”
Hai người đồng loạt lắc đầu, ăn ý đến mức nói không nên lời.
“Không nói cho mọi người biết.”
Ninh Vô Ưu mấp mấy môi, không biết nên nói gì.
“Vẫn là bí mật!”
Thi Hạ chỉ cười, cúi đầu, không nói.
Nếu nói cô đến nhà bà ngoại, cô sợ những người khác đều sẽ đòi theo cùng để cùng vui.
Đây là lần đầu tiên cô về nhà sau nhiều năm, mang theo quá nhiều người trở về, cô sợ bà ngoại sẽ hoảng sợ!
Chỉ cần đưa Lệ Cảnh Diễn – chồng mình theo cùng, vậy là được rồi!
“Được rồi, chờ đến trạm tiếp, chúng ta liền đường ai nấy đi, Cảnh Dương, chăm sóc Vô Ưu cho thật tốt, biết không?” Lệ Cảnh Diễn nhắc nhở.
Lệ Cảnh Dương chỉ có thể gật đầu, còn không biết anh trai định đưa chị dâu đi đâu!
“Vâng, đã biết.”
Nhưng nhìn thấy cánh cửa đến thành phố A mở ra, Lệ Cảnh Dương đột nhiên giống như hiểu ra gì đó.
“Vô Ưu, Hạ Hạ lớn lên ở thành phố A?”
“Hình như là vậy.”
Ninh Vô Ưu nghĩ rồi gật đầu.
Hai người lập tức đều hiểu ra, thì ra hai người kia đến thành phố A!
“Hạ Hạ có người nhà nào ở thành phố A vậy?” Lệ Cảnh Dương có chút tò mò hỏi.
Ninh Vô Ưu nghĩ, cô ấy lập tức hiểu ra, bà ngoại, bà ngoại của Hạ Hạ!
“Tôi biết rồi, bọn họ nhất định là đi thăm bà ngoại Hạ Hạ, bà ấy sống một mình ở thành phố A.”
Ninh Vô Ưu nói rồi lại nghĩ đến những gì lần trước Thi Hạ kể cho cô ấy nghe cái lần cô ấy đến Thi Nhuận Trân Châu.
Trên thế giới này, hẳn là cũng cũng chỉ có bà ngoại Hạ Hạ bà ngoại có thể làm Hạ Hạ nhớ mong như vậy.
Nhưng chuyện bà ngoại chỉ có Ninh Vô Ưu biết mà thôi, Hạ Hạ bây giờ còn nói luôn cho Lệ Cảnh Diễn, có lẽ nào……
“Cô suy nghĩ cái gì vậy?”
Nhìn thấy Ninh Vô Ưu thất thần, Lệ Cảnh Dương cũng thấy hơi lạ.
Mới vừa cùng cậu cười nói vui vẻ, sao đột nhiên cô ấy lại suy tư nữa rồi!
“Lệ Cảnh Dương, anh vẫn nên đưa tôi về nhà đi, tôi muốn ăn tết một mình.” Ninh Vô Ưu mở miệng trả lời.
Lệ Cảnh Dương thấy hơi lạ.
Vừa rồi không phải đã đồng ý rồi sao, sao lại đổi ý rồi?
“Vì sao?”
“À……”