Trong phòng làm việc của Lệ Cảnh Dương.
Tịch Diệc đã sớm ngồi chờ Lệ Cảnh Dương đi qua đây, khi nhìn thấy Ninh Vô Ưu cũng đến cùng, cậu ấy chỉ cười ám muội, cái gì cũng không nói.
Bên cạnh lão đại vẫn luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng không ai giống như Ninh Vô Ưu cả, lại có thể thân thiết với Lệ Cảnh Dương như vậy…
Điều này thật vui như tết, hai người họ thế mà lại ở bên nhau.
“Có phát hiện gì mới?”
Lệ Cảnh Dương vội vàng hỏi, cậu không hề hay biết Tịch Diệc bên cạnh đang dùng ánh mắt ám muội nhìn cậu.
“Đây là hai bức hình, nhìn theo thời gian thì rất có thể chiếc vòng bị rơi trong lúc chụp quảng cáo ở bờ biển.” Tịch Diệc giải thích.
Ninh Vô Ưu cũng thấy tò mò, nên cúi xuống nhìn, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện ra được gì cả.
"Quảng cáo gì?"
Tịch Diệc nhìn Lệ Cảnh Dương, khó khăn nói, “Là quảng cáo rượu vang. Chỉ có điều là chụp quảng cáo trên tàu du lịch, nếu như thực sự rơi vào lúc đó, thì chỉ có hai khả năng."
"Hai khả năng gì?"
Điều mà Lệ Cảnh Dương ghét nhất đó chính là Tịch Diệc luôn luôn lợi dụng cơ hội thừa nước đυ.c thả câu!
“Khả năng thứ nhất đó là rơi trên tàu, nhưng khả năng này là rất nhỏ. Tôi đã đặc biệt cho người đi kiểm tra rồi. Nhưng không ai nói là đã nhìn thấy chiếc vòng cổ."
Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, cậu có thể hiểu điều này.
"Còn khả năng còn lại thì sao?"
Tịch Diệc mím môi, thở dài.
“Có khả năng là đã rơi vào trong biển rồi, nếu thực sự là như thế thì chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy nó."
Lúc này mắt của Lệ Cảnh Dương ngay lập tức mờ đi. Nếu nó thực sự rơi xuống biển, thì khả năng tìm được thực sự rất thấp!
Ninh Vô Ưu ở bên cạnh có thể nhìn ra được sự mất mát trong mắt Lệ Cảnh Dương, nhưng nó thực sự quan trọng như vậy sao?
“Rốt cuộc chiếc vòng đó quan trọng như thế nào?"
Lệ Cảnh Dương lắc đầu, không nói gì.
Sau đó cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nói, "Không sao, đánh mất cũng đã mất rồi, có lẽ duyên phận của tôi và nó đã kết thúc rồi!”
Cậu ấy nói xong, nhẹ nhàng thở dài, sau đó quay người lại đi ra sân.
Tâm trạng có vẻ không được tốt lắm, thấy tâm trạng của Lệ Cảnh Dương không được tốt, Ninh Vô Ưu liền muốn đuổi theo.
"Lệ Cảnh Dương!"
Nhưng cô ấy lại bị Tịch Diệc ngăn lại.
“Thôi, để cậu ấy ở một mình yên tĩnh một lát, chắc chắn cậu ấy không muốn bị làm phiền giờ phút này."
Nghe Tịch Diệc nói vậy, càng làm cho Ninh Vô Ưu cảm thấy khó hiểu hơn.
“Tịch Diệc, cậu có biết câu chuyện đằng sau chiếc vòng cổ kia không?"
Tịch Diệc đứng sững vài giây, rồi mới dứt khoát lắc đầu.
"Không biết."
Nhưng Ninh Vô Ưu sẽ không tin! "Cậu nói dối, cậu đã đi theo cậu ta nhiều năm như vậy rồi, thậm chí hai người con mặc chung một chiếc quần mà lớn lên, chẳng lẽ cậu lại không biết về chiếc vòng đó?"
Tịch Diệc mím môi, thôi được rồi, Ninh Vô Ưu là người không dễ bị đánh lừa.
Cậu ấy vẫn nên nói ra những gì mà mình biết thôi.
“Đúng thế, tôi biết nó, nhưng mà hiện tại chiếc vòng đã mất rồi, cho nên cũng không cần thiết phải nhắc đến nữa."
Ninh Vô Ưu thở dài. Cô ấy chỉ muốn biết mối quan hệ giữa sợi dây chuyền và Lệ Cảnh Dương là gì, khó nói đến thế sao?
“Tịch Diệc, cậu nói một chút thôi cũng được, tôi sẽ không kể chuyện này ra bên ngoài đâu, thực sự tôi cảm thấy rất tò mò, Nếu như các cậu không nói cho tôi biết, lại càng khiến tôi cảm thấy kì quái hơn."
Tịch Diệc thở dài, vốn dĩ chuyện cũng không quá là quan trọng, nhưng bây giờ lại bị Ninh Vô Hạ miêu tả như thế, giống như không thể tìm thấy người bị mất tích.
“Cô Ninh, sự tò mò của cô quá lớn rồi đó."
Ninh Vô Ưu hơi xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy tò mò.