Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 347




Ngồi trên xe Lệ Cảnh Dương, Ninh Vô Ưu đi thẳng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, nhìn thoáng qua lư liệu mà y tá đưa tới, Ninh Vô Ưu nhìn về phía Lệ Cảnh Dương ở bên cạnh.

"Lệ Cảnh Dương, anh đi về trước đi, loại phẫu thuật này phải mất tầm khoảng ba tiếng."

Lệ Cảnh Dương cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay của mình.

"Bây giờ mới tám giờ sáng, tôi chờ cô."

Dù sao anh ta về nhà cũng chẳng có gì làm, còn không bằng ở lại bệnh viện chờ cô.

Ninh Vô Ưu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình, cô đang vội nên cũng không có thời gian để nói nhiều.

Sau đó, cô chỉ có thể vội vàng nói với Lệ Cảnh Dương một câu, "Vậy được rồi, nếu anh có việc gì thì cứ đi trước cũng được."

Nghe vậy, Lệ Cảnh Dương chỉ chọc chọc lên trán của Ninh Vô Ưu hai cái.

"Sao mà cô lại thích nói nhiều thế nhỉ."
Ninh Vô Ưu cười cười, sau đó, xoay người đi.

Nhìn bóng lưng đang vội vàng chạy đi của Ninh Vô Ưu, Lệ Cảnh Dương vậy mà lại bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.

Chỉ là, nụ cười của anh ta hàm chưa bao nhiêu sủng nịch, chính bản thân Lệ Cảnh Dương cũng không hề biết.

Có mấy cô ý tá lúc đi ngang qua Lệ Cảnh Dương, đều ngây ngẩn cả người.

"Vị kia chính là bạn trai của bác sĩ Ninh sao? Cao và dáng người đẹp quá, đáng tiếc lại đeo khẩu trang nên không nhìn thấy mặt, nếu bỏ khẩu trang ra chắc là đẹp trai lắm đây."

Biểu cảm của Lệ Cảnh Dương vẫn rất bình thường, anh ta chính là người dựa vào gương mặt để kiếm cơm mà.

Cho nên, anh ta có thể tiếp nhận tất cả sự ca ngợi, hơn nữa, còn không hề tỏ ra dương dương đắc ý!

――

Thành phố A.

Thi Hạ đang theo bà ngoại mình học gói sủi cảo, nhìn có vẻ rất chăm chú.
"Bà ngoại, năm nào bà cũng gói sủi cảo sao?"

Thi Hạ vừa gói bánh vừa cười nói chuyện với bà ngoại.

Cảm giác hạnh phúc này bấy lâu nay cô đều mơ ước có được, hôm nay rốt cục đã được cảm nhận rồi.

Bà cụ cười cười, nói, "Đương nhiên rồi, đây là truyền thống của nhà chúng ta mà, con nhóc thúi nhà cháu, chẳng lẽ cháu quên rồi."

"Đương nhiên là cháu không quên rồi!"

Lệ Cảnh Diễn cũng ở bên cạnh hỗ trợ.

Rất hiếm khi anh nhìn thấy Thi Hạ như vậy, trong lòng của anh Thi Hạ lúc nào cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, kiên cường.

Vậy mà, lúc Thi Hạ ở bên cạnh bà ngoại cô, lại biến thành một cô cháu gái ngoan ngoãn, hiền lành.

"Cảnh Diễn à, cháu là người ở thành phố Nghi sao?" Đột nhiên bà cụ lại hỏi Lệ Cảnh Diễn đang đứng ở bên cạnh một câu.

Đây chính là cháu rể mà cháu ngoại gái của mình mang về giới thiệu với mình đấy, bà thật sự rất hài lòng với đứa cháu rể này!
Lệ Cảnh Diễn cười, gật gật đầu.

"Vâng ạ, bà ngoại."

Thấy Lệ Cảnh Diễn lúc nói chuyện với bà ngoại, không có bày ra gương mặt lạnh tanh giống bình thường, Thi Hạ thật sự rất cảm kích.

Dù sao thì Thi Hạ cũng rất rõ ràng Lệ Cảnh Diễn là kiểu người như thế nào, muốn làm cho Lệ Cảnh Diễn bày ra vẻ mặt ôn hoà, môi lại mang theo nụ cười, thật sự là quá khó khăn.

Nếu anh vẫn bày cái vẻ mặt lạnh tanh như cũ thì bà ngoại khẳng định nghĩ rằng Lệ Cảnh Diễn không vui.

"À này Hạ Hạ, Cảnh Diễn, ăn tết xong hai đứa có về lại thành phố Nghi không?"

Thi Hạ cười cười, khó khăn lắm mới về thăm bà được một lần, cô thật sự không nỡ rời đi.

"Con ở lại với bà ngoại thêm một thời gian nữa, còn anh ấy phải trở về, anh ấy còn nhiều việc nên phải về lại sớm."

Lệ Cảnh Diễn vừa nghe Thi Hạ nói muốn ở lại thêm vài ngày, cũng nhanh chóng nói, "Con cũng có thể ở lại vài ngày, không có chuyện gì đâu."

Bà cụ cười, gương mặt đã nhiều nếp nhăn vì bà cười lại càng thêm nhăn hơn, nhưng nụ cười của bà lại rất hiền từ và hòa ái!

"Hạ Hạ, các cháu cứ trở về đi, không có chuyện gì đâu, sau này có thời gian rảnh nhớ về thăm bà ngoại là được rồi." Bà cụ cười hiền lành nói.

Nhìn thấy cháu ngoại của mình hạnh phúc vui vẻ, chính là tâm nguyện lớn nhất của người làm bà ngoại như bà rồi!

Nhưng Thi Hạ lại giống trẻ con vậy, lại quấn lấy bà ngoại mình.

Quả thật là cô không nỡ xa ngôi nhà này!

"Con muốn ở cùng bà ngoại thêm mấy ngày, rất lâu rồi không được ở cùng với bà ngoại rồi."

Lệ Cảnh Diễn nghe thấy Thi Hạ nói như vậy, nhịn không được nhìn thoáng qua vợ của mình, nếu Thi Hạ cũng có thể làm nũng với mình như vậy thì thật là tốt.

Sao mà ở trước mặt mình lại biến thành một người mạnh mẽ đến vậy, chẳng lẽ anh còn không có đủ năng lực mang lại cho Hạ Hạ cảm giác an toàn sao?

Bà cụ cười, nhìn cháu ngoại của mình một cái, có chút bất đắc dĩ.

"Cái con bé này, cũng đã kết hôn rồi, mà còn như con nít vậy!"

Thi Hạ tiếp tục cười, cho dù là trước kia hay bây giờ, cô đều là cô cháu gái bé bỏng duy nhất của bà ngoại!

Cho nên, cô mãi mãi sẽ luôn yêu bà ngoại của mình!