Ở thành phố A trời tối sớm hơn thành phố Nghi.
Hoặc là nói cách khác, ở thành phố A, mọi người cũng đã quen đi ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống khá thảnh thơi!
Ăn xong bữa tối, Thi Hạ đi ra ngoài tản bộ với bà ngoại.
Không khí tết ở thành phố nhỏ vùng quê tràn ngập khắp mọi nơi, bình thường con đường tối như mực, bây giờ đều thắp đèn đuốc sáng trưng.
Một già một trẻ, nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ trong xóm, mọi người chào hỏi lẫn nhau, nói chúc mừng năm mới, thật là vui vẻ.
Mà Lệ Cảnh Diễn lại một mình ở trong nhà, anh còn phải xử lý một ít tài liệu, cho nên, tạm thời không có thời gian đi dạo cùng Thi Hạ.
Nhưng anh cũng rất thích cái không khí tết ở thành phố nhỏ này, anh thật sự cảm thấy rất thật thú vị, nh rất thích cảm giác như vậy, rất có không khí gia đình.
Trong phòng đều là đồ gia dụng bằng gỗ thô màu đỏ, nền nhà chỉ là đổ xi măng đơn giản, nhưng cũng rất sạch sẽ.
Trên ngăn tủ còn bày một tấm ảnh Thi Hạ chụp lúc còn bé, chụp Thi Hạ và bà ngoại, một già một trẻ, rất đáng yêu.
Từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh bà ngoại, nên cảm tình với bà ngoại có lẽ rất sâu đậm, Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, vươn tay sờ sờ lên cô bé đang cười tươi rói trong tấm ảnh.
Hóa ra Thi Hạ cũng có lúc cười như vậy, anh đúng là có chút xem thường cô rồi.
Đúng lúc này điện thoại của Thi Hạ đang đặt trên giường sạc pin lại đổ chuông.
"Thi Minh Thành."
Nhìn thấy tên người gọi hiện lên, Lệ Cảnh Diễn có chút do dự một chút với nghe máy.
Có thể ghi tên trong danh bạ là cả họ tên của cha mình, đoán chừng, tình cảm cha con của hai người cũng không tốt đẹp gì.
"Thi Hạ, mày lại đến chỗ bà già kia đúng không!"
Lệ Cảnh Diễn vừa mới bấm nghe, đã nghe được điện thoại bên kia Thi Minh Thành hét lên một câu như vậy.
Bình thường ôn ta cũng nói chuyện với con gái mình như vậy sao?
Lệ Cảnh Diễn nhíu mày, nhìn ra được, tâm trạng bây giờ của anh đang rất tệ.
"Bà già nào? Thi tổng đúng là làm cho tôi lau mắt mà nhìn, hóa ra Thi tổng có thái độ như vậy đối với người lớn sao!"
Nghe thấy giọng của Lệ Cảnh Diễn, Thi Minh Thành ngớ người một lúc, đây là số của con gái ông mà?
"Lệ chủ tịch, sao lại là cậu?"
Thi Minh Thành còn tưởng rằng là mình gọi nhầm số, nhìn lại một lần dãy số trên điện thoại, đúng là số của Thi Hạ mà.
"Đây là điện thoại của Hạ Hạ mà?"
Vậy mà Lệ Cảnh Diễn lại nghe máy.
"Hạ Hạ ngủ rồi, nếu Thi tổng không có chuyện gì thì cũng đừng gọi điện thoại tới quấy rầy Hạ Hạ nữa." Giọng của Lệ Cảnh Diễn có chút lạnh lùng.
Thi Minh Thành ở đầu dây bên kia cũng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Lệ Cảnh Diễn đang rất không tốt!
"Được được."
Ông ta run rẩy, nhanh chóng cúp máy.
Thật là, rõ ràng là điện thoại của Thi Hạ mà người nghe máy lại biến thành Lệ Cảnh Diễn!
Bên ngoài, bà cụ còn đang lo lắng cho cháu ngoại gái của mình, cái con bé này, thật đúng là định ở lại đây không về sao?
"Hạ Hạ, cháu kéo Cảnh Diễn ở lại đây, có làm trễ nãi công việc của cậu ấy không?"
Thi Hạ cười cười, cô biết, bà ngoại không có cách nào yên tâm Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng mà, trước giờ Lệ Cảnh Diễn luôn tự có chừng mực về công việc của mình, không cần người khác quan tâm.
"Bà ngoại cứ yên tâm đi, anh ấy là chủ tịch của công ty, cho dù có bỏ bê công việc, cũng không có ai dám nói anh ấy đâu."
Bà cụ gật gật đầu, trong mắt có chút cảm thán.
Đúng vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, bà cũng cảm giác được, Lệ Cảnh Diễn tuyệt đối không phải người bình thường.
Thế nhưng một người làm bà ngoại như bà cũng không trông mong gì nhiều, chỉ cần cháu gái bảo bối của mình có thể hạnh phúc là đủ rồi.
"Có thật không? Bà ngoại không mong cháu lấy được người giàu sang phú quý, chỉ cần là người đối xử tốt với con, là bà ngoại yên tâm rồi."
Thi Hạ cười cười, Lệ Cảnh Diễn đối với cô tốt?
Ừm...
Tối thiểu, là trước mặt bà ngoại mình, Lệ Cảnh Diễn biểu hiện vẫn rất tốt.
"Vậy bà ngoại cảm thấy, anh ấy có tốt với con không?"
Bà cụ gật gật đầu, nở nụ cười, Thi Hạ nhìn ra được, bà ngoại thật sự rất vui vẻ.