Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 52




"Bị bệnh cũng bình thường thôi, một ngày ba bữa ăn không đúng giờ, bệnh dạ dày tự nhiên cũng tới." Lệ Cảnh Diễn trả lời thản nhiên.

Dù sao, đến giờ anh cũng không đem chuyện mình bị bệnh dạ dày làm lớn lên.

"Tóm lại, là do tật xấu của anh chứ gì." Thi Hạ gần như không do dự thốt lên.

Lệ Cảnh Diễn để cái muỗng trong tay mình xuống, đối mặt với Thi Hạ.

Thi Hạ biết Lệ Cảnh Diễn đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt này cũng không phải thân thiện mấy, cơ mà cô tiếp tục giả vờ không nhìn thấy nó.

"Thi Hạ, cô lạnh lùng, còn bạo lực vậy, lúc đi học có người theo đuổi cô à?" Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.

Thi Hạ một chút cũng không muốn thua dưới tay Lệ Cảnh Diễn.

"Nếu như lúc đó có người theo đuổi tôi, bây giờ tôi còn có thể xui xẻo gả cho anh sao?"

Lệ Cảnh Diễn im lặng một lát, nhất thời cũng không biết phản bác câu nói của người phụ nữ này như thế nào.
Nói cô cưỡng từ đoạt lý (*), hay nên nói cô rất vô lý đây!

(*) Cưỡng từ đoạt lý: già mồm át lý phải, cả vυ" lấp miệng em.

"Thi Hạ, tôi đúng là không thể nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng nào trong cô..."

Lệ Cảnh Diễn vừa nói, còn đặc biệt khoa tay múa chân.

Nhưng mà Thi Hạ cũng không phải đèn cạn dầu.

Cô mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, mặc dù chỉ là một nụ cười ngay khóe môi, cũng khiến cho Lệ Cảnh Diễn một cảm giác không rét mà run.

"Nếu tôi mà là kiểu phụ nữ lòng dạ độc ác, thì Lệ Cảnh Diễn à, chắc chắn hôm qua tôi đã đổi thuốc dạ dày của anh thành thuốc chuột!"

"Chậc chậc, ôi trời, người phụ nữ này, có phải cô từng nghĩ đến việc đó rồi không?"

Thi Hạ mỉm cười nhẹ, môi mỏng hấp dẫn hơi nhếch lên.

"Nếu anh đã nghĩ như vậy, tôi mà không "chăm sóc chu đáo" anh một chút, thì sẽ khiến anh thất vọng sao?"
Lệ Cảnh Diễn trợn mắt to, nhìn Thi Hạ, đúng là lòng dạ độc ác.

Ấy vậy mà, dì Hoan đúng lúc đang rót nước ở bàn bên, vừa vặn nghe được Lệ Cảnh Diễn với Thi Hạ trêu chọc nhau.

Nhìn bộ dạng đó, hẳn quan hệ hai vợ chồng rất tốt.

Từ Thanh Hoan Ngư Quán đi về, có thể là do mị lực của đồ ăn ngon, Thi Hạ cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hơn.

Vậy nên không nhịn được trò chuyện vài câu với Lệ Cảnh Diễn, mặc dù hai người ở bên nhau thân mật nhất.

Nhưng mà số lần ở cùng nhau nhiệt tình nói chuyện cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bấy giờ Lệ Cảnh Diễn mới phát hiện ra, người phụ nữ Thi Hạ này bất thường đến mức nào.

Cô luôn hô mưa gọi gió trong công ty mỗi ngày, lúc làm việc đều rất hấp tấp.

Nếu như không phải có hôn ước với Lệ gia, có khi cả đời này Thi Hạ cũng chẳng lập gia đình!
___

Khoảnh khắc nhận được số lạ gọi cho mình, Thi Hạ ngồi trên xe Lệ Cảnh Diễn, hai người đang đi trên đường.

Không ai nói gì, Thi Hạ đang tính toán vạch kế hoạch, tự mình suy nghĩ chuyện giá cả tài liệu cung cấp sữa rửa mặt.

Dù gì cũng hợp tác với nhau thời gian dài, Thi Hạ cũng không tính đổi nhà cung ứng, nhưng mà lần này bọn ra giá thật sự quá cao.

Điện thoại Thi Hạ vang lên, cô thậm chí còn chưa nhận ra.

"Điện thoại cô kêu kìa." Lệ Cảnh Diễn thờ ơ nhắc nhở.

Giờ Thi Hạ mới phản ứng kịp, hồi nãy cô cứ như mất hồn vậy!

"Thi Hạ, chiều nay, tôi muốn gặp cô!"

"A?"

Là giọng phụ nữ, Thi Hạ có chút mông lung.

Trong trí nhớ của cô, cô không nhận ra mình có người bạn nào giọng như thế này.

Nhưng mà âm thanh này, lại có cái gì đó quen tai.

Muốn gặp mình sao?

"Nhưng mà cô là ai?"

"Lục Hinh Lâm."

Chả trách có chút quen tai, hóa ra là người này, nhưng mà, cô ta muốn tìm mình, Thi Hạ không cảm thấy giữa hai người có gì tốt để nói chuyện với nhau.

"Đợi một chút, cô Lục, có lẽ tôi không có thời gian để hẹn với cô."

"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, cô nhất định phải tới."

Giọng Lục Hinh Lâm cứ như là đang ra lệnh, làm cho Thi Hạ không mấy thoải mái.

"Nếu như có chuyện, nói chuyện qua điện thoại được rồi."

Cứ như Lục Hinh Lâm không đem lời Thi Hạ nghe vào tai.

"Hai giờ chiều hôm nay, cà phê Tả Ngạn, không gặp không về."