Bên trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Lệ thị.
Người đàn ông với những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt, ngồi trên ghế da trong văn phòng, nhìn vào màn hình máy tính trước mặt không chớp mắt.
Vì yêu cầu công việc, nên anh ngồi thế này hơn nửa tiếng rồi.
Lý Thao bước vào, đặt tập tài liệu xuống bàn.
"Tổng giám đốc, đây là toàn bộ thông tin của phu nhân!”
Lệ Thanh Diễn hơi ngẩng đầu lên, rồi cúi đầu nhìn màn hình máy tính tước mặt.
“Bỏ đó đi, tôi biết rồi!”
Lý Thao biết rằng chủ tịch đang ra lệnh đuổi khách nhưng anh cảm thấy lo lắng khi chủ tịch nhà mình ngồi nguyên tư thế này lâu quá rồi.
“Tổng giám đốc! Anh có muốn nghỉ một chút không?”
Dù sao cả một sáng anh ấy cũng ngồi thế này rồi.
“Lý Thao, dạo này cậu dài dòng quá, biết không hả?” Lệ Thanh Diễn hỏi lại.
Anh cầm bút trong tay, như muốn ghi cái gì đó.
Lý Thao thấy mình sai rồi, anh chỉ muốn quan tâm đến chủ tịch nhà anh thôi!
“Không phải, tổng giám đốc! Là do gần anh anh mệt mỏi quá thôi!”
"Đi ra ngoài đi!"
Lý Thao không còn cách nào khác. Chỉ có thể bĩu môi đi ra ngoài.
Chỉ là, hình như nhìn qua, tinh thần tổng giám đốc có vẻ khá tốt?
Sau khi Lý Thao rời đi, Lệ Thanh Diễn nhìn laptop trước mặt thêm nửa tiếng nữa, chợt anh cảm thấy chóng mặt.
Sẵn tiện, nhìn mớ giấy tờ để giảm áp lực lên mắt cũng không tệ.
Thi Hạ thật sự không phải con gái chân chính của nhà họ Thi?
Hèn chi cô ấy quá hiếu thắng, có lẽ cũng chỉ để chứng minh khả năng của mình.
Thảo nào cô ấy dù là con gái nhà họ Thi nhưng vẫn làm việc một cách liều mạng như thế.
Nghĩ tới chuyện cô cố gồng mình mà sống, anh cảm thất quá xót xa.
Cũng mang trong mình dòng máu của Thi Minh Thành, nhưng hai cô con gái với hai số phận khác nhau.
Nếu không phải Thi Thi chết, anh sẽ không bao giờ gặp Thi Hạ!
Đây có thể xem là duyên phận không?
Sinh nhật? Không phải ngày mai sao?
Anh thậm chí còn không nhớ ngày sinh nhật của vợ mình, quả là người tệ bạc!
Chợt Lệ Thanh Diễn cảm thấy mờ mịt! Sinh nhật cô anh phải làm gì đế chúc mừng sinh nhật cô đây?
Thôi đi! Nếu không biết thì cách tốt nhất là hỏi Lý Thao!
Nghĩ đến đây, Lệ Thanh Diễn lập tức bấm điện thoại văn phòng.
Chỉ ít phút sau, Lý Thao xuất hiện trong tầm mắt của Lệ Thanh Diễn.
Thực ra, Lý Thao không thể hiểu, rõ ràng tổng giám đốc nói không muốn nhìn thấy mình. Giờ lại đi gọi mình? Quá khó hiểu!
"Lý Thao, sinh nhật một người bạn khác giới của cậu, thì cậu sẽ tặng cái gì?”
Nghe câu này từ Lệ Thanh Diễn, Lý Thao dường như nghe thấy một tin tức kinh thiên động địa.
Tổng giám đốc hỏi anh rất nhiều câu hỏi, đủ loại nhưng lần này là câu khiến Lý Thao bối rối nhất.
“Bạn khác giới? Có phải bạn gái không?” Lý Thao hỏi.
Lệ Thanh Diễn cảm thấy rằng câu hỏi của Lý Thao có hơi thừa thãi. Tại sao cậu ta phải hỏi đó là bạn gái hay bạn nữ?
Hai cái đó có sự khác biệt?
“Cậu không cần quan tâm đó có phải là bạn gái hay không, cậu chỉ cần biết đó là bạn nữ, thế là đủ!" Lệ Thanh Diễn bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Cậu ta làm gì có quyền hỏi về chuyện riêng tư của anh?
Lý Thao chỉ cảm thấy rằng mình bị oan rồi! Anh có nghĩ thế đâu?
Hơn nữa, người mà anh ta đang đối mặt là tổng giám đốc! Anh làm gì có gan đi hỏi chuyện riêng cùa tổng giám đốc nhà anh.
“Thưa tổng giám đốc, có một sự khác nhau rất lớn giữa bạn gái và bạn nữ!” Lý Thao giải thích.
Lệ Thanh Diễn nhướng mày, cuối cùng chỉ thốt ra hai từ.
“Dài dòng!”
Nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của Lý Thao, “Nếu đó là bạn gái thì sao?”
Lý Thao chớp chớp mắt, tổng giám đốc có bạn gái? Chuyện gì thế này?
“Tổng giám đốc! Không phải anh có phu nhân rồi sao?”
Nếu tổng giám đốc có vợ rồi mà vẫn có bạn gái, thì quả thật quá đê tiện!
Lệ Thanh Diễn bĩu môi, thú nhận, "Là cô ấy đấy!”
“Vậy mà anh còn nói hết bạn gái đến bạn nữ, cứ nói thẳng là vợ đi có phải tốt hơn không?” Lý Thao lẩm bẩm lặng lẽ.
Thật sự Lý Thao không thông! Rõ ràng muốn chuẩn bị một bất ngờ cho vợ mình, vậy tại sao còn phải đắn đo?
` Lệ Thanh Diễn khẽ mím môi, mỉm cười nhìn Lý Thao đang đứng trước mặt mình, “Lý Thao, cậu ngứa da hả?”
Lý Thao nhanh chóng xua tay. Không dám đâu! Tổng giám đốc đánh giá anh cao quá rồi!
“Không có, tôi chỉ tò mò, chỉ tò mò thôi!" rồi lại hỏi, “Tổng giám đốc muốn tặng quà sinh nhật cho phu nhân ạ?”
Lệ Thanh Diễn gật đầu, “Ừ!”
Anh muốn tổ chức sinh nhật cho Thi Hạ, mặc dù anh cũng không biết vì sao mình lại muốn tổ chức sinh nhật cho cô.
Tự nhiên chỉ muốn có ít kỉ niệm đẹp với cô mà thôi
“Phải lãng mạn!” Lý Thao rõ ràng rất phấn khích.
Tổng giám đốc nhà anh là một kẻ hống hách. Thế nên phải giải thích cái từ lãng mạn cho kĩ càng.
Phải biết, không có cô gái nào trên thế giới này từ chối sự lãng mạn!
"Lãng mạn à?" Lệ Thanh Diễn khẽ cau mày.
Vốn anh cũng không hiểu hai từ Lý Thao nói. Hơi quá mức trừu tượng.
Hết lần này đến lần khác, trợ lý này của anh chưa đạt tiêu chuẩn trợ lý, Không diễn giải hết ý nghĩa của từ ngữ.