Buổi tối, dưới lầu công ty Thi Nhuận Trân Châu.
Lúc xe của Lệ Cảnh Diễn đến đón Thi Hạ, người xuống xe là Lý Thao, Lệ Cảnh Diễn ngồi ở trong xe, Thi Hạ cũng không biết.
Nhìn thấy vợ của chủ tịch đứng trước mắt mình, Lý Thao chỉ cảm thấy, anh ta nhất định là nhìn lầm rồi.
Thi Hạ bị Lý Thao nhìn như vật thì có chút mất tự nhiên, sao cậu ta lại nhìn mình như vậy, ánh mắt thật sự là quá kỳ quái.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Lý Thao có chút khó xử, anh ta thừa nhận, vừa rồi mình có nhìn trộm cô.
Không có cách nào khác, mỹ nữ luôn dễ dàng hấp dẫn lực chú ý mà.
"Không phải vậy đâu ạ, là do hôm nay trông chị xinh quá nên….."
Thi Hạ cười cười.
"Ba hoa."
Bởi vì Lệ Cảnh Diễn không xuống xe, Thi Hạ lại nghĩ chắc anh đã đến bữa tiệc trước đang chờ mình rồi.
Thế nhưng mà, sau khi mở cửa xe ra, Thi Hạ lại vừa vặn thấy được Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn ngồi ở trong xe!
Lúc Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy Thi Hạ, phản ứng cũng giống hệt như Lý Thao.
Rất ít khi anh được nhìn thấy cô ăn diện, nhưng mà, anh cũng không phủ nhận, mình thật sự cưới được một cô vợ rất xinh đẹp.
"Thế nào, cũng không tệ lắm phải không?" Thi Hạ cười cười nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Cô rất hài lòng với phản ứng của Lệ Cảnh Diễn, tối thiểu cũng xác minh được một điều, hôm nay Mạt Mạt trang điểm cho mình theo phong cách hoa đào này cũng rất ổn.
Lúc trước khi nghe Mạt Mạt nói trang điểm phong cách hoa đào sẽ ‘chiêu đào hoa’, Thi Hạ còn cảm thấy có chút khó xử, cô cũng đã lập gia đình rồi, còn chiêu cái gì hoa đào.
Nhưng mà, bây giờ nhìn lấy ánh mắt kinh diễm của Lệ Cảnh Diễn, trong lòng của cô vẫn có chút cảm giác thành tựu.
Lệ Cảnh Diễn cười nói, "Rất đẹp."
Thế nhưng mà, tâm lý của anh đột nhiên trở nên mâu thuẫn, muốn mang Thi Hạ đi cùng bên cạnh mình, lại không nỡ để những người khác được nhìn thấy Thi Hạ xinh đẹp thế này.
Thi Hạ khoác tay Lệ Cảnh Diễn, lúc hai người cùng xuất hiện, trong nháy liền trở thành tâm điểm chủ ý của cả bữa tiệc.
Trai xinh gái đẹp, vốn chính là tổ hợp tốt nhất, mà Lệ Cảnh Diễn còn là chủ tịch cao cao tại thượng của tập đoàn Lệ Thị.
Thế nhưng sau một lúc, mời rượu uống rượu, Thi Hạ lại cảm giác dạ dày mình bắt đầu đau.
Hôm nay là ngày cô đế kỳ, cô không nên uống rượu.
Thế nhưng mà, do phải xã giao nên cô cũng không có cách nào để từ chối.
"Thi Hạ, cô sao vậy, sắc mặt cô rất tệ?"
Thi Hạ lắc đầu, "Không sao, hôm nay thân thể có chút không thoải mái."
Cô thấy hơi ngại nên không dám nói là hôm nay mình đến kỳ.
"Thật không có chuyện gì sao?" Lệ Cảnh Diễn vẫn cảm thấy lo lắng.
"Thi Hạ, chào em!"
Nhìn thấy Khương Ngự Thừa đang đi tới, Thi Hạ ngây ngẩn cả người, chuyện lần trước cô còn chưa nói lời cảm ơn với người ta.
Vậy mà cô cũng quên được, thật sự quá khó xử rồi.
"Em chào anh, chuyện ngày đó thật sự cảm ơn anh nhiều." Thi Hạ cười.
"Là vinh hạnh của anh."
Nhìn thấy Thi Hạ cùng người đàn ông này nói chuyện thân thiết, Lệ Cảnh Diễn lập tức cảm thấy không thoải mái.
"Xin chào, tôi là chồng của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn."
"Chủ tịch Lệ, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là đàn anh khóa trên của Thi Hạ, Khương Ngự Thừa." Khương Ngự Thừa cười cười.
Thế nhưng mà, ánh mắt anh ta nhìn Lệ Cảnh Diễn, rõ ràng tựu có vài phần khıêυ khí©h, đây là Lệ Cảnh Diễn cảm thấy vậy.
"Cô và anh ta có chuyện gì?" Lệ Cảnh Diễn tới gần Thi Hạ, thấp giọng hỏi.
Thi Hạ cười cười, "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là lần trước anh ấy có giúp tôi muộn chuyện nhỏ."
Nhưng mà, hình như bụng của cô càng lúc càng đau.
"Lệ Cảnh Diễn, anh có thể hay đỡ tôi qua bên kia ngồi nghỉ một chút không, tôi thấy bụng có chút không thoải mái." Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn.