Cô Vợ Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Bạch

Chương 21




"Phong, vào ăn sáng a" Cô nói vọng từ phòng bếp ra. Anh thấp thỏm nhìn quanh cái bếp. Xác định không có vật thể lạ nằm dưới sàn, anh mới yên tâm vào bếp. Bà xã của anh chắc chắn không bị thương, không cần đi lấy hộp y tế.

"Uhm.... Thật không biết anh thích ăn món gì nên em làm đại vài món. Ăn thử xem có hay không hợp khẩu vị?" Cô thấp thỏm nhìn anh gắp đồ ăn. Không quá khó ăn chớ? Đúng không? Hiển nhiên, cô cũng đã quên, với tay nghề nấu ăn đến nhà hàng năm sao trên thế giới tranh nhau dứ đầu mẻ trán như cô, hoàn toàn có thể tự tin về khoản này. Mà thôi, người ta yêu nên quên hết rồi, có ai nhớ cái kịch bản tui mất một tháng mới làm ra đâu. Haizzz

Gắp xong một miếng. Anh không tiếng động gắp thêm miếng nữa. Cứ như thế và tốc độ cứ tăng dần. Anh hiện tại cho người khác cái cảm giác đã lâu không được ăn, ăn hơn hổ đói. Chẳng mấy chốc cũng càn quét hơn 2/3 thức ăn trên bàn. Còn cô thì do bị ăn bơ nhiều quá nên xử lí bữa sáng lẹ rồi lên lầu. Bỏ mặc con hổ đói dưới kia càn quét.

Ngẩng mặt lên, xung quanh ngoại trừ đồ ăn cũng chỉ có đồ ăn. Không có bóng dáng mà anh hằng nhung nhớ đâu. Cũng phải nói. Người ta hỏi mà anh không trả lời, với tính cách của cô mà không bằm anh là may lắm rồi ấy ạ.

Ngơ ngác nhìn xung quanh hồi lâu, giật mình chạy lẹ lên lầu, đứng trước cánh cửa phòng đã đóng kín, anh bối rối không biết mở lời như thế nào. Nói thế nào đây? Nói rằng đồ ăn em làm ngon quá nên nhớ ăn mà quên em? Hay là do quá tập trung mà quên luôn em đang ngồi ở đó? Xùy xùy, hai câu này có khác gì nhau? Quyết định gọi cho người trong phòng mở cửa rồi tính, anh đưa cánh tay săn chắc lên, gõ nhẹ ba cái vào cửa.

Không có hồi âm. Tiếp tục gõ.

Vẫn không ai trả lời. Tiếp tục gõ.

Không có tiếng động. Tiếp tục gõ.

Tiếp tục gõ.

Tiếp tục...

.....

Đã gõ từ sáng đến trưa, lo lắng cô sẽ vì giận mà bỏ bữa, hại cho dạ dày. Anh đánh bạo phá cửa vào phòng.

Rầm

Khiến anh thất vọng rồi. Căn phòng trống không không một bóng người. Ngay cả quần áo trong tủ cũng được mang đi. Tấm rèm mỏng phấp phới trong gió, nhẹ nhàng dấy lên sự hoang mang trong lòng chủ nhân. Bước gần lại bàn trang điểm, anh giật mình nhìn bức thư tay cô để lại. Xé phong bì, anh cảm nhận được hai bàn tay mình khẽ run, anh hi vọng không như anh đang nghĩ.

"Thân ái,

Em biết khi anh đọc được bức thư này thì em cũng không còn nơi đây rồi. Thật xin lỗi. Xin lỗi vì ra đi không lời từ biệt. Xin lỗi vì một lần nữa làm con tim anh tan nát.

Em là một cô gái không như anh nghĩ. Em là sát thủ, là con người mà ai cũng nguyền rủa. Anh đã từng? Bàn tay em nhuốm máu không ít, cũng tàn sát nhiều mạng người. Chắc nói ra thì anh không tin. Em hiểu, anh ghê tởm những gì ở em. Ngay cả chính em còn ghê tởm chính mình, nói gì đến anh? Cho nên, anh cũng không cần vì em mà đau lòng. Hảo hảo tìm một cô gái khác xứng hơn em mà yêu, anh nhé. Cố gắng đừng chọn lầm một sát thủ như em. Còn nữa, ở bên anh vui lắm, ấm áp lắm, nhưng mà em không có nhiều thời gian, vậy nên tạm biệt anh. Yêu anh nhiều.

Thân ái"

Giọt nước mắt nhòe đi từng dòng chữ. Như vậy là sao? Cô nói ở bên anh rất vui, rất hạnh phúc mà lại nỡ lòng rời xa anh? Đâu phải anh không biết. Anh biết hết, nhưng anh muốn để cô vui vẻ nói với anh, không phải trong hoàn cảnh này.

Anh gào lên trong đau đớn. Người con gái anh yêu bỏ đi rồi. Cô không cần anh nữa. Bé con ngày xưa thường quấn quít với anh cứ như vậy mà bỏ đi, để lại mình anh trong một thế giới lạnh lẽo. Căn phòng trống vắng ánh lên sự cô đơn. Căn biệt thự vốn dĩ đầy ắp tiếng cười nay lại trở về với sự lạnh lẽo.

Bầu trời đổ cơn mưa. Hai con người ở hai phương trời, ánh mắt mang theo nỗi buồn man mác về phía nhau. Giọt buồn thấm đẫm khóe mi, hòa cùng cơn mưa là sự cô đơn ai thấu. Hai con người hai cảm xúc, đau đớn và nuối tiếc chỉ riêng mình họ hiểu. Quay gót ra đi, mang theo sự đơn côi tiến về phía trước, cũng chỉ mong được một lần gặp lại để giải tỏa nỗi nhớ thương.