Bắc Khải anh bắt đầu cho một ngón tay vào khám phá thám hiểm nơi hang động. Đi đến phân nửa thì thấy có vật cản đường.
- Á .. đau... đau .. anh mau ra...
.Hàm Nhiên thì không ngừng đau mà cầu xin đối phương. Bắc Khải giờ làm gì còn lí trí nữa, anh bắt đầu dùng hai ngón tay và ra vào trong cô. Đến khi thấy bên trong ra đủ nước thì anh ngừng lại.
- Á... ưm... khó chịu quá...
- Mới ngừng một chút mà em đã khó chịu sao? em *** quá đó.
- Cho em... ưm..
Hàm nhiên vậy mà ngồi dậy và hôn chủ động đối phương và tay còn không ngừng tìm kiến gì đó. Bắc khải thấy cô như vậy thì liền đáp trả nụ hôn và anh thầm nghĩ con mèo này đang khó chịu nắm rồi.
Hàm nhiên nhìn thấy vật to lớn kia thì cô có chút hoảng nhưng thay vào đó thì Bắc Khải chẳng cho cô cơ hội từ chối.
- Sợ nó sao?
- To qua... sẽ rách mất..
- To thì nó mới làm em sướng... Nhiều nước ra rồi.
Bắc Khải hôn rồi ép cô nằm xuống giường anh chen vậy to dài đó vào giữa hai chân cô. Cô vì sợ mà khép chân lại làm cho anh thầm chửi thề " đã muốn rồi lại còn ".... Anh tức giận mà tách hai chân cô ra và không lời nói trước mà trực tiếp đâm vào bên trong. Vật của anh đi được phân nửa thì có vật cản. Bắc Khải anh biết đó là gì nên anh sợ đối phương đau, anh áp môi mình với môi cô và đồng thời bên dưới thúc mạnh một cái.
- Á.. ưm... ưm... đau...
Hàm Nhiên cô đau đến nỗi nước mắt thi nhau rơi xuống má, tay cô cào cấu lưng của đối phương. Bắc Khải tạm thời không luân động mà chờ cô gái kia quen với kích thước của mình rồi mới di chuyển. Bắc Khải anh dùng tay và lau đi những giọt nước mắt của Hàm Nhiên.
- Em thả lỏng người cho tôi vào thì em sẽ không đau nữa. Đừng khóc . ..
- Ưm.. đau nắm... anh ra ngoài được không.
- Em đừng đùa. Giờ em bảo tôi ra ngoài làm sao được.
Bắc Khải nói rồi anh bắt đầu di chuyển, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Anh thúc mạnh đến tận tử cung của cô, giờ của cô đã trơn trượt nên anh vào rất là nhanh.
- Ưm... ưmm. nhanh qua...
- Vẫn chậm mà... em thấy sao?
- Không biết nữa.
Bắc Khải anh chơi cô hết tư thế này đến tư thế khác còn Hàm Nhiên mới đầu có đau nhưng thay vào giờ này là sự sung sướng. Hàm Nhiên thuận mà đẩy mông theo anh. Bắc Khải thì không ngừng cày cuốc trong cô đến khi cho hết tinh hoa vào bên trong cô thì anh cũng không ngừng nghỉ.
- Mệt quá... anh xong rồi sao?
- Em cứ nghỉ đi. Tôi chắc đến snag mới xong.
Hàm Nhiên vì cũng đã bớt thuốc nên cô có chút tỉnh táo. Hàm Nhiên xấu hổ che đi bầu ngực của mình thì làm Bắc Khải thấy buồn cười. Anh nhìn hết từ tối giờ cô mới che thì có tác dụng gì chứ.
- Tôi nhìn thấy và cũnh đã ăn nó rồi em che làm gì...
- Anh đừng nói nữa.
- Được không nói chỉ hành động thôi.
Anh nói xong thì bắt lấy tay cô cho nên đỉnh đầu còn anh dùng miệng của mình mà hôn và thơm nó. Hàm Nhiên bị bất ngờ nên cô thấy giật mình, cơ thể mình lần đầu bị đàn ông khác khám phá nên cô hơi run sợ.
- Đừng... xin anh...
- muộn rồi bé cưng... Của em vừa tay lại còn thơm nữa.
- Không đừng mà...
Bắc Khải giờ này làm gì còn lí trí mà nghe cô cầu xin nữa chứ. Anh lại đem.tiểu đệ của mình vào trong cô lần nữa. Lần này rất nhanh nó đã vào trong cô.
- Của em nó rất thích tôi.
- Anh mau rút ra đi. Khó chịu quá.
- Miệng này nghe lời hơn nên thưởng.
Bắc Khải vừa nói vừa ra vào trong cô, anh còn đánh môm cô " Chát" làm cho nó đỏ ửng nên. Hàm Nhiên không ngừng rên rỉ, cô thấy vậy liền lấy tay mình che miệng lại.
Bắc Khải anh nhìn thấy cô cố nhịn thì mắt anh đỏ ngầu nên quát.
- Rên nên cho tôi coi.... rên to nên... con mẹ nó...
- Không.... ưm.. ưm..
Hàm Nhiên không ngờ mình lại rên rỉ như vậy, cô thấy mình thật nhục nhã. Hàm Nhiên cô cố cắn môi mình để không rên. Bắc Khải thấy cô cố gắng cam chịu thì anh bất mãn mà ghé sát tai cô.
- Em mà không rên cho tôi nghe thì tôi chơi chết em tại phòng này.
Hàm Nhiên nghe được âm thanh khàn của người đàn ông cộng thẻm hơi nóng phả ra thì cô cũng không chịu được mà phát ra âm thanh đó.
- Ưm..ưm... ư... Bắc...
- Tốt nắm... gọi tên tôi đi...
- Bắc... Khải.... em...
- Em làm sao?
Bắc Khải nghe âm.thanh phát ra từ đối phương thì cảng kích thích mà ra vào bên trong cô. Anh cày cuốc đến khi anh đủ thấm mệt thì anh mới gầm nhẹ và xuất hết vào bên trong cô.
- Á... tôi ra đây...
- ưm... đừng...
Bắc Khải sau đó thì mệt mà gục luôn trên người của Hàm Nhiên và nằm vật ra bên cạnh cô. Anh thở hổn hển còn Hàm Nhiên cô cũng đê mê rồi chìm vào giấc ngủ.
Hai người ngoài cửa đứng chờ mấy tiếng đồng hồ trong đêm đến nỗi chân tê hết mất rồi. Hai người tuy đã hoàn thành công việc nhưng giờ thì chân không thể nhấc đi được phải nhờ giúp việc đỡ đi.