Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 124




"Nhưng chẳng phải là em không thích nơi này hay sao chứ?"

Bạch Hạo Vân khuôn mặt đầy lo lắng nhìn Tư Mộc. Nếu Tư Mộc không thích thì có thể nói thẳng ra, chứ anh không muốn nhìn thấy cô cố gắng gượng ép làm những gì mà bản thân mình không muốn làm như vậy cả.

"Ai nói tôi không thích chứ? Chỉ là tôi là lần đầu tiên đến đây nên không hiểu luật lệ ở nơi này nên mới cảm thấy vậy thôi. Chứ nơi này đẹp như vậy, không đi hết thì quả thật là tiếc lắm đấy."

Tư Mộc cười tươi nhìn Bạch Hạo Vân. Dường như là cô muốn khiến cho người đàn ông đang đứng ở trước mặt của cô đây cảm thấy an tâm hơn phần nào. Bạch Hạo Vân lo cho cô như bao, đúng thật là cô cảm thấy rất vui nhưng Tư Mộc không muốn vì như vậy mà ảnh hưởng đến chuyến đi chơi này của hai người.

Bạch Hạo Vân nhìn nụ cười ở trên môi kia của người con gái mà anh yêu, đúng là Bạch Hạo Vân đã cảm thấy yên lòng hơn phần nào. Bởi vì trên đôi môi của Tư Mộc là một nụ cười cực kỳ tự nhiên và mang theo sự vui vẻ. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn còn cảm thấy lo lắng cùng một chút hoài nghi.

Liệu Tư Mộc có đang cố gắng làm ra như là bản thân của mình đang rất vui vẻ nhưng trong lòng lại cực kì lo lắng, hoảng sợ nhưng lại chẳng dám nói ra hay không? Nếu thật là như vậy thì Bạch Hạo Vân sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng đấy.

Bạch Hạo Vân nheo mắt lại, trên gương mặt của anh là sự hoài nghi nhìn người con gái đang đứng trước mặt anh đây, cũng chính là người con gái mà Bạch Hạo Vân anh yêu nhất trên đời này. Bạch Hạo Vân nghi ngờ lên tiếng hỏi Tư Mộc.

"Thật sao? Em thật sự là muốn ở đây chơi?"

Nhìn cái vẻ mặt đầy hoài nghi kia của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc đưa tay đánh lên người của Bạch Hạo Vân một cái thật đau. Tư Mộc cô đã nói như vậy rồi mà Bạch Hạo Vân vẫn không chịu tin hay sao chứ? Thật là đáng bị đánh đòn mà.

"Bạch Hạo Vân, tôi đã nói là tôi thích ở đây chơi rồi không phải sao? Tai anh có vấn đề gì à mà không nghe rõ như vậy chứ? Anh không tin tôi hả? Nếu anh muốn về thì anh cứ đi về trước đi, kệ tôi ở lại đây một mình cũng được!"

Nhìn cái dáng vẻ chẳng khác gì con nhím đang xù lông này của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân muốn không tin cũng không được rồi. Nhưng mà cũng may Tư Mộc là thích thật sự, chứ không phải là người con gái này cố gắng tỏ ra là như mình đang thích nó.

Nếu mà như vậy thì Bạch Hạo Vân anh sẽ đau lòng chết mất thôi!

Nhìn dáng vẻ giận dữ nhưng không kém phần đáng yêu kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân không kìm được mà bật cười thành tiếng. Anh đưa cánh tay của mình véo một bên má đang phồng to kia của Tư Mộc, giọng nói phát ra nửa đùa nửa thật.

"Được rồi! Anh tin em thế có được hay chưa? Đừng có xù lông như vậy nữa, trông chẳng đáng yêu một chút nào cả!"

Tư Mộc giả vờ quay mặt đi, cô còn hừ lạnh một tiếng. Bạch Hạo Vân đáng chết này, lại còn dám véo má cô nữa. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Hạo Vân đã ngấm ngầm đồng ý để cho cô ở lại đây thì trong lòng của Tư Mộc cảm thấy vui vẻ hẳn, không còn giận dỗi nữa.

Tư Mộc vốn là người như vậy mà, dễ giận nhưng cũng dễ quên! Điểm này của Tư Mộc lại rất giống với người bạn của của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ.

Bạch Hạo Vân lần này không nói gì, anh chỉ đứng yên đó lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang làm ra vẻ giận dỗi nhưng lại không kém phần đáng yêu này của Tư Mộc. Trên gương mặt của Bạch Hạo Vân, nụ cười lại càng ngày càng đậm dần.

Bỗng dưng, Tư Mộc quay ngoắt sang nhìn Bạch Hạo Vân, gương mặt không dấu nổi sự tò mò. Cô lên tiếng hỏi Bạch Hạo Vân.

"Mà này Bạch Hạo Vân, tại sao anh lại muốn đưa tôi đến nơi này vậy?"

Hai mắt của Tư Mộc mở to ngước nhìn về phía của Bạch Hạo Vân. Hai mắt của Tư Mộc long lanh như hai viên ngọc sáng rực cả một bầu trời đêm vậy, không khỏi khiến cho người ta phải động lòng.

Tư Mộc cũng rất muốn biết lý do vì sao mà Bạch Hạo Vân lại đưa cô đến nơi này? Không phải chỉ là tiện đường thôi đấy chứ? Tư Mộc nghĩ rằng chắc chắn Bạch Hạo Vân phải có lý do gì đó mới đưa Tư Mộc đến nơi này. Con người của Bạch Hạo Vân Tư Mộc cũng hiểu được một phần nào đó.

Chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ không làm việc gì nếu như việc đó không có mục đích hay là không có lợi. Chính vì thế Tư Mộc mới đoán rằng Bạch Hạo Vân phải có lý do gì đó thì anh mới đưa Tư Mộc đến đây. Tư Mộc đã quá rõ ràng rồi.

Không phải Bạch Hạo Vân thích ai đấy chứ? Thế nên Bạch Hạo Vân mới lôi cô đến đây làm bia đỡ đạn để anh tiếp cận người ta đấy chứ nhỉ? Tư Mộc cô cảm thấy nghi lắm đấy nha. Không lẽ Bạch Hạo Vân biết yêu rồi?

Mà nếu là thế thật, Bạch Hạo Vân, anh có tin là tôi giết anh hay không? Dám lôi tôi ra làm bia đỡ đạn à? Nếu anh muốn theo đuổi người ta thì cứ nói trực tiếp với tôi là được, cần gì cứ phải úp úp mở mở như thế cơ chứ?

Tư Mộc hơi nheo mắt lại, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân, như là đang chờ đợi câu trả lời của người đàn ông này. Ánh mắt của Tư Mộc lúc này cũng thật là doạ người đấy chứ không phải đùa.

Bạch Hạo Vân hơi cười, hai cánh tay của anh khoanh lại đặt ở trước ngực của mình. Giọng nói phát ra từ khoé miệng của Bạch Hạo Vân cực kỳ là ung dung, như là không quan tâm gì đến mọi chuyện hết vậy.

"Sao em lại hỏi chuyện này làm gì?"

"Mặc kệ vì sao tôi hỏi chuyện này đi, Bạch Hạo Vân, anh chỉ cần nói cho tôi biết tại sao anh lại đưa tôi đến đây là được rồi!"

Chân tay của Tư Mộc luống cuống không biết làm như thế nào. Cô cũng đâu có biết tại sao mình lại muốn biết nữa. Tư Mộc cũng cảm thấy bản thân của mình có một chút gì đó nó không bình thường thì phải. Nhưng lúc này Tư Mộc đâu có để tâm nhiều gì đến điều đó, lúc này cô cũng chỉ muốn biết lý do mà Bạch Hạo Vân đưa cô đến đây là gì mà thôi!

Nhìn chân tay của Tư Mộc đang luống cuống cùng với gương mặt khó tả kia của cô không khỏi khiến cho Bạch Hạo Vân cũng phải cảm thấy bật cười. Tiếng cười của Bạch Hạo Vân bất giác bật ra từ khoé miệng của anh.

"Anh đưa em ra ngoài tất nhiên muốn đưa em đi chơi cho khuây khoả tinh thần rồi. Để em ở nhà nhiều cũng cảm thấy chán. Còn lý do vì sao anh lại đưa em đến nơi này à, tại vì anh cũng muốn biết nơi được gọi là chợ tình nó có như lời đồn đại của người ta không ấy mà.

Anh cũng muốn đến nơi này lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội. Nhân tiện hôm nay rảnh, cơ hội ngàn năm có một như vậy tất nhiên là phải nắm bắt lấy nó chứ. Với lại, để em một mình ở nhà cô đơn lắm thế nên tiện thể đưa em đi cùng luôn cho vui ấy mà!"

Bạch Hạo Vân từ từ giải thích với Tư Mộc.

Nghe xong mấy lời này của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc không biết là mình nên vui hay là nên buồn nữa đây. Vui vì lâu lắm mới được Bạch Hạo Vân đưa ra ngoài đi chơi. Còn buồn thì hóa ra Bạch Hạo Vân sợ cô ở nhà một mình nên mới kéo cô đi theo thôi!

Bạch Hạo Vân, xem như anh lợi hại! Tôi chịu thua anh luôn!

Tư Mộc cũng đến cạn lời, cô không biết bản thân của mình phải nói cái gì nữa đây trời. Ai mà biết được hôm nay cô có phải trở thành cái bóng đèn sáng rực giữa Bạch Hạo Vân và người anh thích đấy chứ. Biết đâu được, lỡ như Tư Mộc phải ngồi đó ăn cẩu lương thì sao chứ? Cô chịu thôi, cú sốc này, Tư Mộc cô chịu không có nổi đâu, nên tha cho cô đi.

"Hơn nữa, anh cũng muốn đến đây xem thử nơi này như thế nào. Để sau này, lỡ như gặp được người mình thích thì có thể đưa cô ấy đến đây rồi. Nơi này để hẹn hò cũng là một địa điểm khá lý tưởng đấy nhỉ."

Sau khi lời này của Bạch Hạo Vân vừa mới dứt, trái tim của Tư Mộc phát ra âm thanh "thịch" một cái. Nhìn vào ánh mắt thâm tình kia của Bạch Hạo Vân, không hiểu tại sao trong lòng của Tư Mộc đã có một chút cảm giác gì đó cực kỳ khó chịu sau khi Bạch Hạo Vân nhắc đến người con gái mà mình thích kia.

Tư Mộc có một chút gì đó không cam tâm, nhưng cô lại không hề thể hiện điều đó ra bên ngoài. Người con gái nào mà lọt được vào mắt xanh của Bạch Hạo Vân, chắc hẳn người đó phải may mắn lắm thì mới được như vậy. Trong lòng của Tư Mộc có rất nhiều là cảm xúc lẫn lộn, hồi hộp có, trông chờ có và cả không muốn nó xảy ra cũng có. Tư Mộc cũng không biết tại sao bản chất của mình lại như vậy nữa?

Nhưng cô lại không hề biết rằng, người con gái ở trong lời nói kia của Bạch Hạo Vân lại chính là bản thân mình. Bạch Hạo Vân vẫn luôn chờ đến một ngày được nắm tay của Tư Mộc cùng dạo bước trên con đường này, cùng trò chuyện, cùng hẹn hò.

Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đến đây cũng chỉ là muốn dành ra một không gian riêng cho hai người. Nói một cách khác, có thể xem buổi tối hôm nay như là một buổi hẹn hò vậy. Nhưng Tư Mộc vẫn rất đơn thuần, cô cũng chỉ xem đây là một buổi đi chơi bình thường mà thôi!

Bạch Hạo Vân đưa giỏ hoa mà anh đang cầm trên tay cho Tư Mộc. Suýt chút nữa thì quên mất, Bạch Hạo Vân mua những bông hoa này là để tặng cho Tư Mộc mà.

"Tặng em đó, cầm lấy đi!"

"Tặng tôi sao? Không phải chứ?"

Gương mặt của Tư Mộc hiện lên vẻ khó tin đến cực kỳ. Bạch Hạo Vân mua những bông hoa này là để tặng cho cô hay sao?

"Không tặng cho em thì còn tặng cho ai vào đây nữa? Em đúng là một cô gái ngốc nghếch mà. Mau cầm lấy đi, nhanh lên. Rồi anh dẫn em đi chơi!"