Cô Vợ Thần Bí Của Tổng Tài Hắc Bang

Chương 33:Nguyễn Lăng Phong




Đi vào phòng nơi diễn ra bữa tiệc, chẳng mấy chốc anh đã bị mấy vị giám đốc bước đến chào hỏi. Anh nhìn thấy cô bên cạnh có vẻ rất chán nên khẽ ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
" Buổi tối chưa ăn gì rồi, đến chỗ kia ăn một chút đi"

Nghe anh nói vậy như được ân xá, vội vàng dời khỏi. Cô không hề đến chỗ thức ăn mà đến gần một nhân viên phục vụ cầm lấy một ly nước hoa quả, rồi lặng lẽ hòa mình vào một góc.

Thật ra cô không hề thích đi mấy bữa tiệc này tẹo nào, nên hầu như không ai biết mặt cô. Mấy người bạn kia của cô đều có công chuyện nên không thể tham dự, cô chỉ đành đứng một mình vậy. Tất cả mọi người đều thấy cô đến cùng anh dù tất cả đều tò mò nhưng đều không dám hỏi, vì ai cũng biết anh rất ghét người khác nói đến chuyện riêng của anh. Nên dường như ai cũng tránh mặt cô, nhưng đột nhiên có một người con trai đến gần cô chào hỏi:
" Mạn Tuyết,đã lâu rồi không gặp em"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô vội vàng quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Khi nhìn thấy rõ dung mạo của người đó, cô vô cùng hoảng hốt.

Hắn - Nguyễn Lăng Phong, con trai độc nhất vô nhị của Nguyễn gia, tuy gia thế của Nguyễn gia thấp hơn bát đại gia tộc ( là Hà gia, Lâm gia, Lãnh gia, Chu gia, Ngộ gia, Giang gia, Ngụy gia và Nam Cung gia. Bát đại gia tộc rất có tiếng trên toàn thế giới về tất cả mọi lĩnh vực kể cả hắc lẫn bạch đạo đều có một chân của họ chen vào), tuy không bằng nhưng so về tài lực họ không hề kém cạnh bát đại gia tộc là bao. Nhưng điều quan trọng là hắn - từng là người yêu cũ của cô, hơn nữa hắn ta đã từng làm một việc mà cô không thể nào tha thứ được, vậy nên cô luôn hận hắn, hận đến mức khi nhìn thấy hắn chỉ muốn bóp chết hắn ngay lập tức.

Cô lạnh lùng nhìn hắn, lạnh giọng:
" Xin lỗi, chúng ta quen nhau sao? À, còn nữa đừng bao giờ gọi tên tôi thân mật như vậy"

Hắn biết cô vẫn còn rất hận hắn, hận việc hắn đã làm đối với cô nhưng việc đó hắn không thể không làm, hắn buồn bã cất giọng:
" Mạn Tuyết, anh thật sự xin lỗi, anh biết…em rất hận anh về chuyện đó nhưng anh…"
Chưa kịp để anh nói hết câu cô đã lên tiếng xen ngang lời anh:
" Xin lỗi, ha~! Chỉ một lời xin lỗi là có thể xóa bỏ chuyện mà anh đã làm với tôi sao, ha~! Nực cười! Hơn nữa, tôi và anh đã kết thúc. Chúng ta không nên gặp nhau thì hơn. Nhìn thấy anh tôi lại nghĩ lại đến chuyện đau buồn ấy mà anh tặng tôi sinh nhật năm mười tám của tôi"

Cô thật sự chán ghét bộ mặt giả tạo này của hắn. Để tránh không nôn khi nhìn thấy hắn, cô xoay bước rời đi. Nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, hắn nhanh chóng duỗi cánh tay nắm chặt tay cô, không muốn cô dời đi. Thật sự trong suốt những năm qua hắn đã phải ân hận rất nhiều vì lỗi lầm ấy nhưng việc đó…Hắn cất tiếng ngăn cô lại:
" Em đứng lại. Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng"

Cô đang chuẩn bị đẩy mạnh hắn ra, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đột nhiên một bóng đen lao vụt đến hất mạnh tay hắn ra, đồng thời ôm lấy eo mảnh khảnh của cô. Cô định phảng kháng nhưng mùi hương bạc hà quen thuộc làm cô dừng ngay suy nghĩ đó lại

Nguyễn Lăng Phong bị đẩy ra, nhìn thấy người đẩy mình ôm eo cô liền khẽ nhíu mày, cất giọng hỏi:
" Anh là ai?"

Thật ra Lâm Mạnh Thiên dù đang nói chuyện với mấy vị giám đốc kia nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo từng hành động của cô. Thấy có một người đàn ông lạ mắt đến nói chuyện với cô, vì muốn xem cô sẽ ứng xử thế nào nên vẫn chưa muốn ra tay, nhưng thấy hắn cần lấy tay cô anh liền bỏ hết tất cả chạy đến hất hắn ra. Nghe thấy hắn hỏi, anh chỉ nói ba chữ ngán gọn:
" Chồng sắp cưới"

Nghe thấy anh nói vậy tất cả mọi người trong bữa tiệc đều ngạc nhiên trong đó bao gồm cả cô và Lang Phong. Tất cả mọi người đều không ngờ anh lại nói như cậy, họ chỉ nghĩ là anh đang chơi đùa với cô mà thôi ai ngờ… Cô cũng rất ngạc nhiên một người chỉ mới gặp mặt chưa tới năm lần đã nói là chồng sắp cưới của mình, ai mà tiếp thu nổi. Còn hắn, tâm trạng hắn bây giờ rất đau đớn, hắn không ngờ cô đã quên hắn nhanh chóng như vậy, mà còn đã tìm được một người khác nữa.

Nguyễn Lăng Phong vẫn mong đó chỉ là một lời nói dối liền nhìn cô, đau đớn hỏi:
"Là thật sao?"

Thấy hắn nhìn cô với ánh mắt như vậy, anh liền nghĩ đó là ánh mắt đưa tình, máu chiếm hữu trong người anh như sôi trào, chưa để cô trả lời bài anh đã ôm chặt lấy vòng eo của cô lôi mạnh ra khỏi bữa tiệc.