Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 12




Editor: TiêuKhang

Mới vừa vào lều, thấy một bồn nước lớn màu xanh đặt ở giữa, sương mù mờ mịt từ bên trong bốc lên, bên cạnh còn có một thùng nước màu xanh cũng đang bốc hơi nóng, bên trong có một chậu rửa mặt bằng thép màu vàng.

Trong lều trừ hai thứ này và nhang muỗi ở góc tường, thì chẳng còn gì, xem ra hình như là xây tạm.

Úc Tử Duyệt không biết, lều này thật sự do Lăng Bắc Hàn dựng tạm, hơn nữa nước nóng cũng tự anh đun, không làm phiền một người lính nào.

Cô hơi lo lắng nhìn về phía màn cửa, ngay sau đó hạ quyết tâm đưa lưng về phía cửa nhanh chóng cởi quần áo ra, hai chân nhanh nhẹn bước vào bồn lớn. Nước nóng vừa đủ ấm, cô vội vàng ngồi xuống, có không ít nước tràn ra vì động tác của cô.

"Thật thoải mái.......” Ngồi trong nước nóng, cầm khăn lông chà lau người, chỉ chốc lát đã cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cô sảng khoái nhẹ giọng nói. Trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, có thể có nước nóng tắm, còn thoải mái hơn mát sa trong bồn tắm lớn xa hoa ở nhà mình nữa.

Từ trong lều truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Lăng Bắc Hàn di duyển hai bước nhỏ đi về phía trước, một con muỗi để mắt tới cánh tay anh, anh nhanh nhẹn đập chết nó.

Trong bóng tối, hai mắt lơ đãng bị đom đóm bay lượn giữa không trung hấp dẫn, trong đầu hiện lên một hình ảnh thời niên thiếu.

Giữa đêm hè, chàng trai và cô gái sóng vai ngồi với nhau ở bờ sông, đom đóm bay múa, ve kêu không ngừng......

***

"Á....” Từ trong lều truyền ra một tiếng thét chói tai làm anh hoàn hồn, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn nhanh nhẹn cấp tốc chạy vào lều!

"Xảy ra chuyện gì?" Lăng Bắc Hàn xông vào trong lớn giọng hỏi.

"Á....Đồ háo sắc kia! Chú.....Chú mau ra ngoài!" Úc Tử Duyệt ngồi trong bồn nước lớn tóc xõa còn ướt sũng, đôi vai nhỏ trơn bóng trắng mịn lộ ra không che đậy với bờ xương vai gợi cảm, khăn lông canh ở trước ngực, đầu tóc ướt nhẹp hét to với Lăng Bắc Hàn đứng ở cửa.

Khoảnh khoắc đó, Lăng Bắc Hàn hơi ngẩn người, ngay sau đó vội vàng xoay người đi! Chết tiệt! Sao mình lại xông vào đây!

"Cô la cái gì!" Anh tức giận gầm nhẹ, danh tiết của mình đều bị nhóc con này phá hủy rồi!

Nhưng trong đầu bây giờ lại không ngừng hiện lên một màn "kiều diễm như hoa" mới vừa rồi nhìn thấy.

"Tên lính xấu xa! Đồ dê xồm thối! Chú núp sau cửa sổ rình tôi có đúng không?" Úc Tử Duyệt tức giận hét to với bóng lưng cao lớn đứng ở cửa.

Mình đã bị anh ta nhìn thấy sạch sẽ rồi!

Lần thứ hai trong đời bị đàn ông nhìn thấy hết, hơn nữa còn là đàn ông thành thục chân chính!

Trong lòng Úc Tử Duyệt tức giận gào lên. Trong đầu hiện lên gương mặt của Lệ Mộ Phàm, trong lòng càng tức giận hơn!

"Doanh, doanh trưởng?" Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của một binh lính, Lăng Bắc Hàn nhanh chân bước ra ngoài.

"Lục Khải? Cậu ở đây làm gì?" Lăng Bắc Hàn nhìn thấy Lục Khải, ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi.

"Em, vừa nãy em đi vệ sinh, nghe thấy tiếng phụ nữ la hét làm em sợ muốn chết.......” Lục Khải thật thà nói đồng thời hai mắt tò mò nhìn tới căn lều sau lưng Lăng Bắc Hàn không biết mọc lên từ lúc nào.

"Không có chuyện của cậu! Mau về đi!" Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng quát, mày rậm nhíu chặt, không ngờ nhóc con kia hiểu lầm tưởng mình rình trộm?

Lục Khải không dám hỏi nhiều, xoay người rời đi.

Bóng Lục Khải vừa mới biến mất, thì thấy một cái bóng nghiêng phản chiếu trên đất tạo ra vầng sáng sáng lên từ phía sau, làn hương thơm xông vào mũi, Lăng Bắc Hàn quay đầu lại......

"Đồ dê xồm!" Úc Tử Duyệt mặc áo ngủ có hình cartoon rất dài, tóc còn ướt xõa ra đứng ở cửa trống nhìn anh chằm chằm, tức giận mắng.