Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 202: Cầu hôn




Úc Tử Duyệt vừa bước ra khỏi phòng tắm của nhà trọ liền thấy điện thoại đặt trên giường đang vang lên, cô lo lắng đi tới, trên màn hình hiển thị cuộc gọi tới của Lăng Bắc Hàn, cảm giác chua xót trào dâng, cô cầm lên, do dự không biết có nên nhận hay không. Nếu không nhận điện, anh lo lắng thì làm sao?



Cuối cùng cô vẫn bắt máy, ngồi xuống giường, “Úc Tử Duyệt! Tại sao không nghe điện thoại?” Rốt cuộc điện thoại cũng được kết nối, Lăng Bắc Hàn thở phào nhẹ nhõm, giận dữ hỏi. Mặc dù giờ phút này, anh đang tức giận, rất tức giận, nhưng nghe thấy giọng nói của anh, cô hiểu được, anh đang lo lắng cho cô.



“Em… Vừa nãy em đang tắm…” Cô lắp bắp mở miệng.



Chút thẩp thỏm trong lòng Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng được buông xuống, anh cởi cúc áo ở cổ ra, đi tới bên cửa sổ” “Lần sau đi tắm cũng phải mang theo điện thoại cho anh!” Anh bá đạo ra lệnh.



Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa thì bật cười, người đàn ông bá đạo này, nhìn sao cũng thấy giống một đứa con nít, “Trước kia em gọi điện thoại cho anh không phải cũng thường không gọi được hay sao?” Úc Tử Duyệt phản bác, được nghe giọng nói của anh, lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nhớ tới chuyện kia, trái tim vẫn thấy chua xót.



Anh cũng cười cười, cảm giác mình có hơi lo lắng thái quá, nhưng cũng hiểu rõ, càng ngày mình càng quan tâm tới cô!



“Ngày mai anh trở lại Tô Thành, ngày mai anh của em kết hôn đúng không?” Lăng Bắc Hàn dịu dàng hỏi, có điều, nghĩ tới tin này do ba nói cho anh biết, trong lòng có chút tức giận. Chẳng lẽ cô không định dẫn anh về nhà?



“Bây giờ em không có ở Tô Thành! Đúng là ngày mai…” Úc Tử Duyệt chột dạ mở miệng, hôm qua cô xin nghỉ mấy ngày, tới trấn nhỏ ở Giang Nam này để giải sầu, suy tính xem nên đối mặt với chuyện này như thế nào.



“Không có ở Tô Thành? Em đang ở đâu?” Cô gái đáng giận này, chạy loạn làm cái gì chứ! Lăng Bắc Hàn bực tức hỏi.



“Đang ở một trấn cổ không xa… Lâu rồi không đi du lịch, nên ra ngoài đi dạo chút thôi.” Ngồi trên giường, tóc trên đầu vẫn còn nhỏ nước, Úc Tử Duyệt nhỏ giọng nói.



“Vớ vẩn! Không phải công việc của em rất bận rộn hay sao?” Lăng Bắc Hàn cảm thấy rất kỳ quái, cô là một người cuồng công việc, chủ nhật hàng tuần đều muốn ở nhà làm thêm, sao đột nhiên lại chạy ra ngoài chơi? Anh suy nghĩ kỹ càng, không khỏi hoài nghi, không phải cô đang có tâm sự gì đó chứ?



Nghe anh nói, trong lòng Úc Tử Duyệt cả kinh, sợ anh phát hiện. Cô vừa muốn nói cho anh biết, lại sợ anh…



“Tổng biên tập không cho em đi săn tin, chỉ cho em viết bài phỏng vấn, không có nhiều việc lắm, nên em ra ngoài đi dạo thôi. Anh cũng biết, em rất thích đi du lịch mà.” Úc Tử Duyệt nhỏ giọng giải thích.



Nghe cô nói như vậy, Lăng Bắc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không hoài nghi gì nhiều. “Trấn cổ nào? Ngày mai anh đi tìm em, sau đó anh với em cùng về thành phố A!”



“Chính là trấn Ốc đó, anh tới đi, xem có thể tìm được em hay không!”Tìm được thì em sẽ nói cho anh biết sự thật, không tìm được, thì đừng nói…. Úc Tử Duyệt khổ sở thầm nghĩ trong lòng.



Lăng Bắc Hàn cười nói: “Tìm được em xem anh xử lý em thế nào! Một mình ở nhà trọ nhớ chú ý an toàn, cứ vậy nhé, mai gặp!” Giọng nói trầm thấp, mang theo sự cưng chiều, cũng mang theo sự tự tin tuyệt đối sẽ tìm được cô.



Anh tin tưởng, anh và cô có duyên, cho dù thế giới rộng lớn đến mức nào, hai người yêu nhau, thì nhất định sẽ tìm được nhau.



Lăng Bắc Hàn khoa trương nghĩ.



Vừa định đi rửa mặt nghỉ ngơi, kết quả, Lăng Bắc Diệp gọi điện thoại đến, kêu anh cùng ra ngoài uống rượu. Lăng Bắc Hàn đi đến chỗ hẹn, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp đang ngồi ở bồn hoa trong công viên, bên chân có mấy vỏ lon bia, còn có một bó hồng đỏ.



Lăng Bắc Hàn thấy bó hồng đỏ kia, đã hiểu anh ta muốn tặng cho người nào, “Đã trễ thế này rồi sao còn ngồi đây uống rượu? Mua hoa rồi sao không về nhà đi?” Lăng Bắc Hàn mở miệng dạy dỗ Lăng Bắc Diệp.



Nghe nói anh ta và Lục Khải Lâm ly hôn không thành, giờ cũng không biết là tình huống gì nữa.



“Anh cả, cuối cùng anh cũng tới rồi, uống với em đi!” Lăng Bắc Diệp đưa bia cho anh, say khướt nói.





Lăng Bắc Hàn ngối xuống chiếc ghế dựa đối diện anh, mở bia ra uống một hớp. Anh liếc nhìn Lăng Bắc Diệp đang mặc một bộ quần áo bình thường phía đối diện, dưới ánh đèn, bộ dạng của anh ta có chút nhếch nhác.



“Hỏi chú đấy, tại sao không về nhà? Vẫn chưa làm lành sao?”



“Làm lành? Anh cả…hức…” Lăng Bắc Diệp cười tự giễu, “Em mà về, cô ấy lại làm mặt lạnh.” Nhớ tới Lục Khải Lâm, trong lòng Lăng Bắc Diệp chua xót, không có chỗ để phát tiết.



“A Diệp, có phải hai người có hiểu lầm gì không? Khi còn bé không phải Khải Lâm rất thích chú sao? Lúc nào cũng theo đuôi chú…” Lăng Bắc Hàn nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước kia, khi bọn họ còn nhỏ.



Lúc nào sau đuôi đám con trai bọn họ cũng có mấy cô nhóc nhỏ, có đứa là em gái của bọn họ, cũng là đứa là con gái của những nhà hàng xóm trong đại viện. Lục Khải Lâm thích Bắc Diệp, Bắc Sam thích Lục Khải Chính. Chuyện này, tất cả mọi người đều biết.



“Thay lòng, cô ấy thay lòng rồi! Anh cả, nói ra không sợ anh chê cười…” Tối nay quả thật Lăng Bắc Diệp đã uống rất nhiều, có lẽ là do trong lòng buồn khổ, nên kéo Lăng Bắc Hàn ra để kể khổ.



Chê cười cái gì chứ? Lăng Bắc Hàn uống một hớp bia, liếc anh ta, không nói gì.




“Kết hôn hơn ba năm, người phụ nữ chết tiệt kia, cái núi băng đó, không hề cho em chạm vào cô ấy! Anh nói xem tại sao cô ấy lại ghét em như vậy? Em thật sự, mẹ nó, em dứt khoát quyết định ly hôn với cô ấy, cho cô ấy tự do! Nhưng…” Lăng Bắc Diệp rống to, tức giận ném mạnh lon bia trong tay xuống đất!



Lời của anh ta, hành vi của anh ta, khiến cho Lăng Bắc Hàn sửng sốt.



“Nhưng em, con mẹ nó, em không bỏ được!” Lăng Bắc Diệp tức giận nhảy dựng lên, phẫn hận đạp nát lon bia vừa vứt xuống.



Tên nhóc này, yêu Khải Lâm mà thảm đến thế sao?Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, “Bình tĩnh chút đi! Theo lý thuyết Khải Lâm không thể nào đối xử lạnh nhạt với chú như thế được…. Chú cũng không nghĩ ra nguyên do là gì sao?” Lăng Bắc Hàn đứng dậy ấn anh ta xuống cái ghế gần đó, trầm giọng nói.



“Sao em biết được? Cả ngày lẫn đêm cô ấy cũng không thèm nói với em câu nào, mười ngày nửa tháng chúng em mới thấy mặt một lần! Em…” Lăng Bắc Diệp cảm thấy anh ta sắp điên rồi. Thật may là, những năm này còn có công việc anh thích bầu bạn cùng anh, nếu không…



Thấy em trai bị uất ức, Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ vai anh: “Cô ấy không nói với chú, sao chú không đi điều tra? Học tâm lý học tội phạm lại vứt đi đâu rồi? Vẫn do chú chưa đủ quan tâm! Để anh đưa chú về, đừng có lang thang bên ngoài!” Anh dạy dỗ.



Lăng Bắc Diệp vô tri vô giác bị Lăng Bắc Hàn kéo đi, cũng không quên cầm bó hoa hồng đỏ kia lên.



Trước giờ khi Lăng Bắc Hàn đưa anh ta về nhà, vẫn luôn đưa đến tận cửa, Lục Khải Lâm ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Lăng Bắc Diệp uống say đến mức không còn biết gì, trong lòng cô dâng lên cảm giác đau lòng, “Nó uống nhiều quá, Khải Lâm, em nên quan tâm đến nó nhiều hơn, A Diệp cũng không dễ dàng gì… Trả lại bó hoa này cho em…” Lăng Bắc Hàn nói với Lục Khải Lâm.



Nhìn bó hoa hồng trong tay Lăng Bắc Diệp, tim Lục Khải Lâm bị cảm giác khó chịu lấp đầy, cô gật đầu với Lăng Bắc Hàn: “Anh cả, làm phiền anh rồi!” Nói xong, đưa tay cầm lấy tay Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Diệp đột nhiên giơ tay nắm lại, mơ mơ màng màng theo cô vào nhà.



Lăng Bắc Hàn giúp bọn họ đóng cửa, rồi đi xuống lầu.



Ngày hôm sau, đầu tiên là Lăng Bắc Hàn ngồi máy bay trở lại Tô Thành, sau đó lại đi đến trấn Ốc theo lời của Úc Tử Duyệt. Đó là một trấn nhỏ xinh đẹp, thích hợp cho tình nhân đến du lịch lúc rảnh rỗi. Trong trấn, ngẫu nhiên có thể bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay nhàn nhã đi dạo trên con đường đá xanh.



“Anh đến rồi!”



“Ồ! Vậy anh bắt đầu tìm em đi! Không tìm được em… em không tái hợp với anh đâu!” Úc Tử Duyệt mặc một cái áo T-shirt dài tay, phía dưới là một cái quần jean bó sát, mang một đôi giày Cavans màu đỏ, lưng đeo balo, tóc dài được búi gọn lên đỉnh đầu theo kiểu Hàn, vừa nghe điện thoại, vừa hưởng thụ ánh mặt trời buổi chiều.



Nghĩ đến chuyện anh đang ở gần đây, trong lòng lại thấy xao động.




Lăng Bắc Hàn tự tin cười cười, vừa bước đi: “Được, nếu anh tìm được em, lập tức gả cho anh!” Lăng Bắc Hàn cười nói,hoàn toàn tự tin, bước nhanh chân, đi về phía một bóng dáng màu đỏ cách đó không xa.



“Được thôi! Trấn này lớn như thế, em không tin anh có thể tìm được em dễ dàng…” Cô cố gắng để cho mình cười nói vui vẻ, cố gắng không nghĩ đến chuyện mang thai, nhạo báng Lăng Bắc Hàn trong điện thoại.



“Úc Tử Duyệt! Em phải gả cho anh rồi!”



“A…”



Tại sao có cảm giác giọng nói của anh không phải phát ra từ trong điện thoại mà đang vô cùng chân thực thế?



Úc Tử Duyệt kêu lên, dậm chân, đứng sững người.



“Anh… anh đang ở đâu?” Cô ngu ngơ hỏi.



“Úc Tử Duyệt! Đằng sau quay!” Lăng Bắc Hàn không biết từ đâu lấy ra một cái còi, hướng về bóng lưng của cô thổi một tiếng, sau đó phát hiệu lệnh!



Úc Tử Duyệt làm động tác quay người đúng chuẩn, liền nhìn thấy một người không thể quen thuộc hơn đang đứng cách đó không xa.



Hôm nay anh mặc một bộ quần áo rất thoải mái, nửa người trên là một chiếc áo len màu xám tro, thân dưới mặc một chiếc quần cao bồi màu xanh dương, trên chân là đôi giày bata. Tóc của anh vẫn ngắn như vậy, khuôn mặt vẫn cương nghị, anh tuấn như vậy.



Quay người lại, nhìn thấy được người mà mình luôn yêu thương nhung nhớ, cảm giác này, thật tốt.



Hốc mắt không khỏi phiếm hồng, cô mất tự nhiên đứng tại chỗ, hai chân không tự giác nhích lên, vành mắt đỏ ửng nhìn anh, “Bắc Hàn…” Cái miệng nhỏ nhắn gọi tên anh, Lăng Bắc Hàn sải chân tiến lên.



“Sao thế?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, trong đôi mắt đen kia chứa đầy nước mắt, anh đau lòng hỏi.



“Em….. em……” Em không thể mang thai! Cô muốn nói ra như vậy, nhưng lại nghẹn ngào, không thể nói ra khỏi miệng được. Cô có cảm giác, sự thật chính là một gã đao phủ tàn nhẫn, vừa nói ra, sẽ lập tức trảm đứt hy vọng của anh! Thật quá tàn nhẫn.




“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lăng Bắc Hàn vươn cánh tay, coi như chốn không người mà ôm lấy eo cô, kéo cô tiến vào lòng mình, dịu dàng hỏi.



“Không, nhớ anh… Xấu xa!” Úc Tử Duyệt dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói với anh, những giọt nước mắt bị cô ép trở về!



Dưới ánh mặt trời, Lăng Bắc Hàn nghe thấy lời cô nói, cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng đẹp mắt, nhìn cô, sau đó, không kìm lòng được cúi đầu chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô.



Anh, dám ở một nơi thế này, hôn cô! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên trong nháy mắt, trái tim nhảy lên bình bịch, nhưng, nụ hôn của anh cũng không kéo dài lâu.



Lăng Bắc Hàn buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, làm như chưa xảy ra chuyện gì, bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô. Úc Tử Duyệt sao có thể không nhận ra anh đang thẹn thùng, cười cười, bị anh nắm, dẫn đi về phía trước.



“Bắc Hàn, anh không thường đi du lịch à?” Vừa đi, cô vừa hỏi.



“Em nghĩ sao?” Du lịch? Ngay cả ngày nghỉ anh còn không có, nói gì đến đi du lịch! Lăng Bắc Hàn hỏi ngược lại.




“Thật đáng thương ! A, ở đây có bán kem này!” Hưởng thụ hạnh phúc một lát, Úc Tử Duyệt chỉ một cửa hàng kem cách đó không xa, vui sướng nói.



“Thứ đó quá lạnh, không được ăn! Chẳng lẽ, bác sĩ không nói cho em biết, nên ít ăn những món lạnh lại sao?” Lăng Bắc Hàn vội vàng dạy dỗ cô, cũng sắp mang thai rồi, còn ăn những thứ lung tung!



Lời nói của Lăng Bắc Hàn, khiến Úc Tử Duyệt nghi ngờ, “Nếu đã định mang thai thì không nên ăn những thứ không tốt cho sức khỏe như thế nữa!” Lăng Bắc Hàn lại nói, giống như là người lớn đang dạy bảo con nít vậy.



Nghe thấy câu nói của anh, trái tim của Úc Tử Duyệt lại đau nhói, “Ồ… Bác sĩ chưa nói….” Có ăn hay không thì dù sao cũng không thể mang thai được, Úc Tử Duyệt chua xót nghĩ. Thật căm ghét mình trước kia không chịu nghe lời mẹ, ăn ít kem thôi, giờ thì bị tính hàn rồi, vô sinh rồi?



“Chu Nhiên này thật không có trách nhiệm gì hết! Khó trách không chuyển công tác được!” Lăng Bắc Hàn ai oán nói, kéo cô đi đến một nơi thoạt nhìn giống quán canh xương.



“Bắc Hàn, nếu em không có thai được thì làm sao bây giờ ?’’ Úc Tử Duyệt vừa đi, vừa nhỏ giọng hỏi thử.



“Em phải tin vào năng lực của ông xã em!” Lên lầu hai, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài, Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt phía đối diện, đắc ý nói.



Lời nói ái muội của anh, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ lên, liếc anh một cái, trong lòng lại càng khó chịu, nhưng mà em không thể sinh….



“Vậy sao trướcđây không mang thai… ?” Úc Tử Duyệt nhỏ giọng nói thầm, người phục vụ đi tới, Lăng Bắc Hàn không kịp trả lời cô.



“Em vừa nói cái gì?”Sau khi gọi đồ ăn xong, Lăng Bắc Hàn nhìn cô, hỏi.



“Không có gì! Chuyện đứa nhỏ, vẫn là nên thuận theo tự nhiên đi, có phải không?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, hỏi dò. Cô nghĩ, nếu mình tích cực trị liệu, nội trong một hai năm có thể trị hết bệnh, cũng có thể mà.



“Em không muốn sinh sao? Úc Tử Duyệt, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ không muốn sinh, chúng ta sẽ không sinh, em cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, anh không muốn tuổi thanh xuân của em phải vì đứa nhỏ mà bị ảnh hưởng.” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, quan tâm mà lại nghiêm túc nói.



Không sai, anh đã hơn 30, nhưng còn cô, mới chỉ là một cô gái vừa qua tuổi 20, sau khi sinh con, ít nhất trong một, hai năm cũng không thể đi làm được. Điểm ấy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy có chút ủy khuất cho cô.



Lời nói săn sóc của anh khiến Úc Tử Duyệt cảm động, nhưng cô cũng muốn có con, anh luôn ở trong bộ đội, có một đứa trẻ ít nhất có thể bầu bạn cùng cô.



Cô cảm động gật đầu: “Nhưng còn bà nội?”



“Không cho nghĩ nữa! Em gả cho anh không phải để sinh con cho nhà họ Lăng! Không cần phải tự tạo áp lực, vẫn nên thuận theo tự nhiên, đương nhiên, nếu bây giờ em không muốn sinh thì chúng ta có thể tránh thai!” Lăng Bắc Hàn múc cho cô một chén canh, nói.



Lời của anh khiến cho cô cảm động, cũng rất áy náy, cảm thấy mình thật ích kỷ, còn chưa nói cho anh biết sự thật. Nhưng mà, cô sẽ từ từ nói cho anh biết.



Ăn cơm xong, màn đêm dần buông xuống, hai người tay trong tay đi dọc trên con đường lát đá trong trấn, giống như đôi tình nhân bình thường nhất. Đến giờ nghỉ ngơi, Lăng Bắc Hàn dẫn cô ra khỏi trấn, đi tới khách sạn anh ngủ lại.



“Ôi chao ơi, chỗ tốt như vậy, lãng phí quá!” Cô không ngờ anh lại ở trong một căn phòng xa hoa của khách sạn năm sao, đứng trong thang máy sáng bóng, Úc Tử Duyệt nói thầm.



“Lúc cần lãng phí thì phải lãng phí!” Lăng Bắc Hàn mỉm cười. Cửa thang máy mở ra, anh dẫn cô ra ngoài. Mở cửa phòng, để cô vào trước.



Mùi thơm ngát của hoa hồng bay vào mũi, khi Úc Tử Duyệt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng há thật to…..