Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 273: Ngoại truyện phần 1 - Chương 6: Mập mờ không rõ




Có lẽ do mình tự mình đa tình, cũng có thể do mình chưa từng yêu đương, cũng không tiếp xúc nhiều với người khác phái, cho nên có chút nhạy cảm thôi. Lý trí Nhan Tịch phân tích như vậy, tự khuyên nhủ bản thân. Mà Lục Khải lại rất thường gửi tin nhắn cho cô, còn cho cô biết địa chỉ nhà anh, chỉ cách chỗ cô ở một thị trấn.



Anh hẹn cô ra ngoài chơi, cô khéo léo cự tuyệt. Bảy ngày mừng năm mới thì mùng hai là náo nhiệt nhất, cả nhà chị cả tới chơi, trong nhà vô cùng huyên náo. Mọi người không ngừng hỏi về công việc của cô, hỏi về việc viết văn của cô, còn hỏi cô có bạn trai chưa……. Đều là những vấn đề làm cho cô khổ não.



Đêm 30 Tết – đêm giao thừa Lục Khải Chính mới về đến nhà, vừa vào cửa liền bị ông nội mắng cho một trận, trách mắng không ngoài chuyện anh làm việc không đàng hoàng và chuyện anh từ hôn với Lăng Bắc Sam. Cái trước, là do anh có nỗi khổ tâm. Cái sau, một mặt là anh không muốn xảy ra chuyện làm liên lụy đến nhà họ Lăng, mặt khác cũng muốn vì tình cảm riêng của mình mà ra sức một lần.



Ngày trước, khi đính hôn với Lăng Bắc Sam, anh cũng đã nói rõ với cô rằng anh không có tình cảm với cô. Lăng Bắc Sam nói, cô không quan tâm. Nói trắng ra, hai người thật ra cũng chỉ là vật hy sinh vì lợi ích của hai nhà thôi!



“Lục Khải Chính, con mau làm gì đi chứ! Thừa dịp bây giờ Bắc Sam vẫn còn tình cảm, con mau mang con bé về cho mẹ!” Trên bàn cơm, Chu Tú Lan lại chỉ trích Lục Khải Chính. Mang người về? Anh tránh còn không kịp đây! Lục Khải Chính hừ lạnh trong lòng.



Nếu có thể yêu nhau, mười mấy năm qua sớm đã yêu rồi, anh cũng không phải là chưa từng sống cùng Lăng Bắc Sam, nhưng cảm giác của anh đối với Lăng Bắc Sam cũng giống như cảm giác của Lăng Bắc Hàn đối với cô thôi.



“Mẹ đừng can thiệp, được không?” Lục Khải Chính không vui hỏi ngược lại. Ba anh rót rượu vào chén cho anh, “Nghe nói gần đây con qua lại rất thân thiết với đám người bất chính bên phía Hồng Kông?” Ông Lục thấp giọng hỏi Lục Khải Chính, ông nội anh ngồi bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe.



“Trong chuyện làm ăn không phân biệt trắng đen! Hơn nữa, hai người cảm thấy con sẽ làm chuyện phạm pháp sao?” Lục Khải Chính cười hỏi ngược lại.



“Trước kia tin tưởng, hiện tại thì đúng!”Ông Lục hừ lạnh, không nói nhiều lời. Chu Tú Lan cũng không nói thêm gì nữa, tính cách của Lục Khải Chính rất giống bà, chỉ cần chuyện nó muốn làm, không ai có thể ngăn cản được!



Lúc hơn mười hai tuổi, em gái Khải Lâm xảy ra chuyện, cả nhà họ Lục chỉ có Lục Khải Chính đi đến bệnh viện, những người khác nghe nói Khải Lâm không đáng ngại cũng liền thờ ơ, chỉ bảo đừng để chuyện xấu này truyền ra ngoài.



Nhan Tịch gửi tin nhắn chúc tết cho anh, lúc anh nhận được vô cùng mừng rỡ thêm chút kích động, giống như thằng nhóc mới biết yêu, lúng túng không biết nên làm gì. Muốn gọi điện thoại cho cô, nói một câu chúc mừng năm mới, nhưng vừa bấm số, một giây sau liền lập tức tắt.



Lục Khải Chính, trước khi vụ án chưa kết thúc, mày không có tư cách qua lại với cô ấy! Trong lòng anh không ngừng tự cảnh tỉnh mình như vậy. Anh là cảnh sát nằm vùng, không có tư cách để yêu, lại càng không muốn liên lụy cô. Cố kiềm chế sự kích động trong lòng, đè nén phần tình cảm vừa nảy sinh kia xuống, Lục Khải Chính hạ quyết tâm không liên lạc với Nhan Tịch nữa.



Nhan Tịch ở nhà đến hết lễ mừng năm mới, sau đó trở lại thủ đô, tất cả mọi thứ lại quay lại như cũ, không có giao thiệp gì với Lục Khải Chính, giống như hai người chưa từng quen biết. Ngày đó, lúc Úc Tử Duyệt và Lục Khải Lâm nhắc đến, cô cũng không ngừng nói là hiểu nhầm.



Hoặc có lẽ, Lục Khải Chính đã không còn nhớ việc từng gặp cô!



Vậy còn nụ hôn kia có ý nghĩa gì? Anh ngàn dặm xa xôi đưa cô về quê là có ý gì? Cô không phải là cao thủ tình trường, cũng chưa từng trảiviệc đời, cho nên không chịu được sự mập mờ không rõ của anh.



***



‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nhan Tịch không nhanh không chậm bước ra ngoài.



“Giám đốc Lục, mời!”Vừa bước ra khỏi thang máy cô liền gặp một nhóm người mặc âu phục, mang giày da trên lối đi, người cầm đầu như hạc trong bầy gà kia chính là Lục Khải Chính, khiến lòng cô chợt căng thẳng. Có vẻ như anh không nhìn thấy cô, Nhan Tịch cũng vội vàng làm bộ không thấy, ra vẻ tự nhiên đi về phía cửa công ty.



Không thèm nhìn mình một cái đã bỏ đi rồi!



Lục Khải Chính ảo não nghĩ thầm trong bụng, lúc cô vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã liền chú ý tới cô gái mặc bộ đồ công sở màu đen đó rồi, rõ ràng là cô nhìn thấy anh, lại làm bộ như không thấy, thản nhiên đi ngang qua anh! Ít nhất cô cũng phải chào hỏi anh chứ!




Lòng tự tôn của đàn ông bị xúc phạm, Lục Khải Chính lại phải đè nén tức giận trong lòng, tiếp tục cùng nhân viên công ty đi thị sát.



Đúng là anh không nhớ cô là ai rồi! Trong nhà vệ sinh, Nhan Tịch vừa rửa tay vừa nghĩ. Không nhớ rõ cũng không có gì là lạ, cô có gì đặc biệt hơn người đâu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chua xót, cũng có một chút mất mát.



Nhna Tịch thở ra một hơi rồi đi ra ngoài, “A!”, mới ra tới cửa nhà vệ sinh, cánh tay đột nhiên bị người túm lấy, Nhan Tịch giật mình kêu lên một tiếng, thân thể bị một người đàn ông lôi vào trong góc, người đàn ông này không phải ai khác, chính là Lục Khải Chính!



“Anh làm gì thế?” Anh kéo cô lôi vào trong góc, hai cánh tay chống hai bên thân thể cô, cùng với thân thể của mình vây cô giữa hai bức tường, “Mới có mấy ngày mà đã không còn nhận ra tôi nữa à?” Lời chất vấn của anh mang theo sự tức giận, nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia lại chẳng giống đang tức giận chút nào.



Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn cùng hơi thở nam tínhtoát ra từ trên người anh làm cho trái tim của cô gái trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm sống như cô đập nhanh dữ dội.



Nhan Tịch ngẩng đầu hoảng hốt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người mập mờ như vậy khiến cô cảm thấy nguy hiểm, đồng thời không sao hiểu được anh ta có ý gì.



“Tống giám đốc Lục, tôi phải làm việc.” Nhan Tịch lạnh lùng nói, cô ghét nhất là loại cảm giác mập mờ không rõ!



Đúng là cô ấy quên mình rồi sao? Trong lòng Lục Khải Chính càng thêm tức giận, giờ phút này, anh quên mất mình đang là gián điệp; giờ phút này, anh chỉ còn là một người đàn ông, và cô là người phụ nữ anh coi trọng! Thái độ lạnh nhạt của cô khiến anh không vui!



“Trả lời tôi!” Ngón trỏ cùng ngón cái Lục Khải Chính nắm lấy cằm cô, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, ra lệnh. Trong lòng Nhan Tịch cảm thấy sợ hãi, nhìn chằm chằm gương mặt sa sầm của anh.



“Tôi với anh hình như chẳng có quan hệ gì cả.” Nhan Tịch tức giận nói, mập mờ như vậy quả thật khiến người ta tổn thương.




Khiến anh tức giận không phải lời nói của cô, mà là thái độ lạnh lùng kia của cô! Nhìn gương mặt quật cường của cô, hai tròng mắt nhìn mình chằm chằm, Lục Khải Chính nhịn không được cúi đầu, chiếm lấy môi cô!



“Uhm” Anh hôn cô! Đầu óc Nhan Tịch ầm ầm, cảm giác môi chạm môi, lưỡi dây dưa lưỡi khiến trái tim cô đập nhanh mãnh liệt, máu toàn thân như chạy ngược dòng, hai gò má nóng bừng lên, hai tay dùng sức đẩy lồng ngực của anh ra!



“A …… Anh…!” Miệng hổn hển hít từng ngụm khí lớn, Nhan Tịch nhìn chằm chằm Lục Khải Chính, mu bàn tay dùng sức chà sát đôi môi ẩm ướt.



“Thế này còn nói không có quan hệ gì với tôi?” Lục Khải Chính nhìn cô, xấu xa mở miệng, giữa răng và môi vẫn còn lưu lại hương vị của cô, thanh thanh ngọt ngọt, nụ hôn vừa rồi vốn là để trừng phạt cô, nhưng lại khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như được bù đắp nỗi nhớ nhung cô suốt mấy ngày qua.



Anh ta có ý gì?



Nhan Tịch không nói lời nào, chỉ nhìn anh chằm chằm, trong lòng cảm thấy ủy khuất, cũng cảm thấy chua xót. Biết rõ cô không thể đụng tới người này, nhưng trái tim lại không khống chế được mà đập loạn nhịp.



Lục Khải Chính đang định nói gì đó thì trợ lý tìm tới, “Tôi còn có việc.” Anh nghiêm túc nhìn cô, thấp giọng nói, xoay người rời đi, lại đột nhiên quay đầu, “Có gì khó khăn cứ gọi điện thoại cho tôi. ”



Nhan Tịch vẫn chìm đắm trong nỗi khó hiểu của bản thân, đến khi hoàn hồn thì anh đã đi mất rồi.



Gửi tin nhắn cho anh, anh không thèm để ý đến, lúc cô quyết tâm không để ý đến anh nữa, anh lại mập mờ không rõ như vậy……. Nhan Tịch cảm thấy vô cùng tức giận trước thái độ mập mờ như thế của anh! Cho nên lúc Lục Khải Chính gọi điện cho cô, cô không nhận, hơn nữa cũng không chủ động liên lạc với anh!




Lục Khải Chính cũng đang rất nhẫn nhịn, tập trung toàn lực đón nhận khoản giao dịch chờ đợi suốt ba tháng kia, mặc cho áp lực với mình quá lớn, lần này Lăng Bắc Hàncũng tham gia vào, khiến lòng anh khổ không nói lên lời. Mà người duy nhất anh muốn nhận được sự an ủi lại không thèm để ý đến anh!



“Lăng Bắc Sam, em không cần làm những việc này với anh đâu!” Lăng Bắc Sam tìm đến phòng làm việc của anh, ngỏ ý công ty của cô muốn hợp tác với bên anh. Lục Khải Chính biết rõ ý định của cô, cho nên thẳng thừng từ chối, mặt khác anh cũng không muốn công ty của cô vì anh mà dính tới xã hội đen.



“Lục Khải Chính, cái gì mà không cần làm những việc này? Chỉ là công ty em muốn hợp tác với công ty anh thôi mà.” Lăng Bắc Sam không ngờ Lục Khải Chính lại dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô như vậy, tức giận cãi lại, cô chỉ muốn chứng minh cho anh thấy cô là một phụ nữ có năng lực như thế nào!



“Xin lỗi, anh không muốn hợp tác với em!” Lục Khải Chính mặt lạnh cứng rắn nói, cô cần gì phải trao hết tình cảm cho anh như vậy?



Lăng Bắc Sam còn muốn cãi tiếp, nhưng lại cố nhịn, “Lục Khải Chính, anh thật quá rạch ròi, anh muốn cả đời này chúng ta không qua lại với nhau nữa sao?”



Lời của Lăng Bắc Sam khiến Lục Khải Chính thở phào một hơi, “Chỉ cần em đừng động lòng với anh, em vẫn là em gái anh, anh cũng sẽ đối với em giống như lão Lăng.” Cả đám người bọn họ cùng nhau lớn lên, nói cả đời không qua lại với nhau nữa là chuyện không thể nào.



Lời của Lục Khải Chính khiến Lăng Bắc Sam cảm thấy thoải mái hơn, “Vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi, anh trai!” Lăng Bắc Sam nhìn đồng hồ nói.



“Anh không..” Vừa định từ chối, Lục Khải Chính chợt khựng lại, nghĩ rằng nếu mình không đồng ý thì cũng quá kiêu ngạo rồi, cho nên khẽ gật đầu một cái.



Lúc ăn cơm, Lăng Bắc Sam mới phát hiện, thì ra Lục Khải Chính rất kén ăn, cần tây, rau thơm đều không ăn.



“Bắc Sam, em cũng đi theo anh mười mấy năm, ngay cả lão Lăng cũng biết thói quen của anh, nếu như em thích anh, làm sao em lại không biết chứ? Đừng tự dồn mình vào ngõ cụt, thật ra em không yêu anh như em vẫn tưởng đâu, nên sớm buông tay sẽ tốt hơn.” Lục Khải Chính lau miệng, nhìn Lăng Bắc Sam ngồi phía đối diện, nhấn từng chữ.



“Không phải, chỉ là do thời gian chúng ta sống cùng nhau quá ngắn thôi! ” Lăng Bắc Sam vội vàng phản bác, nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân không thật sự yêu anh!



Lục Khải Chính cười cười, “Đừng ép bản thân.” Anh rất chắc chắn, tình cảm Lăng Bắc Sam đối với anh không phải là yêu. Bên phía Tư Đồ Ngạn có việc gấp, anhliền đưa Lăng Bắc Sam về trước. Lời nói của Lục Khải Chính khiến Lăng Bắc Sam giật mình lo lắng, không muốn tin tưởng lời Lục Khải Chính nói là sự thật.



Theo đuổi người ta suốt mười mấy năm sao có thể không yêu được?



***



Úc Tử Duyệt xảy ra chuyện. Ngày cô ấy ly hôn liền tìm cô, lôi cô đi đến cửa hiệu bắn trúng có thưởng, Úc Tử Duyệt nói, đó là nơi cô ấy cùng Lăng Bắc Hàn chính thức hẹn hò lần đầu tiên.



Cô không khỏi nhớ tới dáng vẻ chật vật nhảy vào đài phun nước của mình, đêm đó cô may mắn gặp đươc Lục Khải Chính. Hơn mười mấy ngày không gặp anh rồi, cô vẫn coi anh là người xa lạ. không thèm để ý đến.



“Không ngờ cậu mới một lần không theo đuổi được đã liền buông tay rồi?” Trong phòng KTV tối tăm, Tư Đồ Ngạn ghé vào lỗ tai Lục Khải Chính, cười tà nói. Lời của gã khiến trái tim Lục Khải Chính quặn thắt.



“Hẳn là cậu chưa từng nghe qua câu thành ngữ này, lạt mềm buộc chặt!” Lục Khải Chính cũng nghiêng người ghé vào tai Tư Đồ Ngạn cười tà nói.



“Tôi chỉ biết câu Bá Vương ương ngạnh, thượng cung cũng có ý.” Tư Đồ Ngạn lại cười tà nói, ý muốn Lục Khải Chính trao Nhan Tịch cho gã.