Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 17: Đau lòng




Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày kết hôn của hai người cũng đến, hôm nay Võ An Tú phải về nhà chính để ngủ một ngày, sáng mai sẽ cùng cha mẹ anh đến nhà hàng tổ chức tiệc. Đáng lẽ bọn họ đã đăng ký kết hôn thì không cần phải làm chuyện rờm rà như thế này nhưng không hiểu sao cha mẹ cùng ông nội anh lại muốn anh làm như vậy, cô cảm thấy như vậy cũng tốt nên liền ngoan ngoãn nghe theo mà bỏ anh ở nhà một mình.

Từ ngày anh biết trong nhóm vệ sĩ có kẻ phản bội thì càng thêm cẩn thận, anh điều tra tất cả người trong đội mình cũng như những người anh đã phái đi các nước khác. Đội này không thuộc sự quản thúc của cục bộ, nó hoạt động trên cá nhân vì vậy không có bất kỳ ai biết được, nhưng anh không ngờ lại có kẻ điều tra ra chuyện này sau đó lợi dụng người của anh.

Võ An Tú tuy không hỏi gì cả nhưng cô vẫn chú ý những người đang ẩn nấp xung quanh, những kẻ tiếp cận cô thậm chí những kẻ tiếp cận anh cô điều sẽ chú ý cẩn thận.

Những ngày qua mỗi khi anh vắng nhà đều sẽ có kẻ tập kích, mục tiêu của bọn họ hình như là cô, bởi vì mỗi lần tập kích đều là hướng về phòng cô mà đến, tuy đã bắt sống bọn họ nhưng cuối cùng tất cả đều đã tự sát mà không thể moi ra thông tin gì, dường như trước khi tập kích bọn chúng đã có chuẩn bị sẵn việc bị bắt, đây rõ ràng là một phép thử do người đứng sau tính toán.

Bởi vì biết mục tiêu của chúng nên anh không muốn cô rời khỏi anh, nhưng anh cũng không muốn gia đình mình biết rồi trở nên lo lắng, cô cũng khuyên giải anh nên sáng hôm nay khi cô rời khỏi nhà anh đã kêu anh Hạo đi theo cô, phía sau còn có vài tóp vệ sĩ đi cùng.

Chiếc xe đen chậm rãi rời khỏi biệt thự trước cái nhìn châm chú đầy lo lắng của anh. Võ An Tú xoay người nhìn qua lớp kính sau mà nhìn anh, hai mắt cô không khỏi đỏ ửng, từ sau khi đến thế giới này cô chưa từng phải xa anh lau đến vậy.

Tuy chỉ có một ngày nhưng đối với cô một ngày rất lâu đó, sau khi không còn nhìn thấy anh nữa cô mới thở dài rồi ngồi bình thường trở lại.

"Đừng lo lắng." Anh Hạo nhìn cô như vậy liền buồn cười nói, anh cứ tưởng cô lo lắng khi phải đi một mình thế này.

"Em không lo lắng. Chỉ mới xa anh ấy mà em đã nhớ anh ấy rồi." Võ An Tú lắc đầu rồi ngại ngùng nói, bởi vì lời nói quá mức bạo gan mà lỗ tai cô đỏ rực.

Anh Hạo sửng người khi nghe vậy sau đó cảm thấy buồn cười, đây là làm sao chỉ mới vài giây thôi đó mà anh ta đã nghe thấy lời âu yêm của đôi vợ chồng trẻ này rồi, cẩu độc thân chết tiệc.

Trong lúc hai người đang nói chuyện không hề chú ý đến hành động kỳ lạ của tài xế, người tài xế là một ông chú khoảng bốn mưới tám tuổi, ông ta làm tài xế cho anh chỉ được bốn năm, thường ngày tính tình hiền lành cũng rất quan tâm chăm sóc anh nên anh cũng khá tin tưởng ông ấy, đến cả anh Hạo cũng không quá để ý đến ông ấy.

Nhưng hôm nay sau khi chạy ra khỏi biệt thự ông ấy lại chạy rất chậm, cả người đầy mồ hội khuôn mặt trắng bệch, trước đó anh Hạo còn hỏi thăm tưởng rằng ông ta không được khỏe nhưng ông ta mỉm cười nói mình không sao nên anh Hạo cũng không hỏi nữa.

Hiện tại thấy hai người đang vui vẻ nói chuyện với nhau ông ta nhìn chằm chằm phía trước, tuy ánh mắt đầy giằng xé hai môi cũng cắn chặt vào nhau đến bật máu nhưng tay ông ta vẫn hành động, ông ta nhanh chóng xoay tay lái khiến hai người nghiên về bên phải đập mạnh vào cửa kính vang lên một tiếng vang lớn sau đó ông ta đạp chân ra phóng nhanh vào trong rừng.

Những chiếc xe phái sau thấy tình huống kỳ lạ liền nhanh chóng chạy theo, ý muốn ngừng chiếc xe lại nhưng bên trong có vợ của ông chủ bọn họ không thể dùng động tác quá mạnh vì vậy liền vướn tay vướn chân mà để chiếc xe vẫn điên cuồng lao đi.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Ông chú tài xế trong miệng không ngừng xin lỗi nhưng tay chân vẫn tiếp tục điên cuồng phóng xe đi.

"Mẹ nó, nếu như trên đời này có thể xin lỗi là xong thì cần gì công an hả." Anh Hạo tức giận chửi thề một tiếng rồi lao vào giành tay lái xe. Chiếc xe lão đão không ngừng đổi hướng, tuy nhiên tốc độ vẫn không hề ngừng lại.

Võ An Tú nhìn thấy một mảnh đường trơn tru trước mặt mà sinh nghi, nếu như trong ngừng thì cây cối phải gậm rạp mới đúng, với tốc độ này thì chắc chắn phải đụng trúng thứ gì đó nằm trên đường, nhưng chiếc xe chạy vài phút rồi vẫn không sao cả,vẫn một đường chạy thẳng về phái trước. Phía trước rốt cuộc là thứ gì.

Cô không muốn tiếp tục nghĩ nữa, nhìn hai người trước mặt giằng co với nhau cô liền vịn đầu ghế chồm người lên sau đó dùng tay nhanh chóng đánh vào gáy của ông chú tài xế, bởi vì giằng co với anh Hạo mà ông ta phải cúi người xuống ôm chặt tay lái.

Anh Hạo đang dành tay lái với ông ta thì ngạc nhiên thấy cơ thể ông ta bỗng nhiên mềm oắt rồi trược khỏi tay lái ngã về một bên, nhìn kỹ mới thấy ông ta đã ngắt xỉu, anh ta kinh ngạc xoay đầu xuống nhìn cô.

"Mau điều khển xe đi anh." Võ An Tú thấy anh ta vẫn ngơ ngác liến lên tiếng nhắc nhở. Anh Hạo lúc này mới trực nhớ phải ngừng xe lại nên nhanh chóng đạp phanh xe rồi tắt động cơ xe.

Chiếc xe đen dừng lại một cách đột ngột khiến hai chiếc xe phía sau kinh ngạc, bọn họ nhanh chóng ngừng xe sau đó cầm vũ khí trên tay mà chậm rãi đi lại thăm dò.

Cạch. Cửa xe mở ra, một ông chú từ bên trong xe bị quăng ra ngoài.

"Bắt giữ ông ta. Trở về tra khảo." Anh Hạo lớn tiếng nói ra ngoải xe sau đó đóng mạnh cửa lại. Chiếc xe tiếp tục nổ máy rồi xoay vòng chạy trở lại con đường lúc nãy.

Nhóm vệ sĩ bên ngoài nhanh chóng trói ông chú lại rồi quăng vào xe, tiếp tục đi theo phía sau, tiếp tục hành trình đến nhà chính.



Một bước ngoạt nhỏ tuy khá kinh ngạc nhưng không có gì nguy hiểm xảy ra, đoàn người cũng nhanh chóng chạy vào nhà chính, bên trong nhà chính lúc này ngoại trừ ông nội Trần cùng cha mẹ Trần thì không còn ai nữa.

Võ An Tú cùng anh Hạo đi vào trong, nhìn thấy người lớn đang ngoài trong phòng khách thì cô liền đi lại chào hỏi.

"Thưa ông nội, thưa ba, thưa mẹ."

"Ngoan, ngoan, lại đây ngồi đi." Ông nội Trần mỉm cười vẫy tay với cô. Một tháng qua bọn họ quan sát cô cảm thấy khá hài lòng, tuy cô là trẻ mồ côi nhưng tính tình cùng cử chỉ thật sự rất tốt.

Người ta thường nói ở lâu mới biết lòng người nhưng đó là nói chung chung, ông sống đã hơn nữa đời người ánh mắt nhìn người sao có thể sai được, có thể cô có tật xấu gì đó không biểu hiện ra nhưng con người cô thật sự rất tốt. Ít nhất cô đối với đứa cháu nhỏ hai chân không thể đi nữa của ông là thật tâm thật ý.

"Vâng ạ." Võ An Tú gật đầu ngồi đi lại ghế ngồi.

Bọn họ chưa từng thật sự nói chuyện với nhau, mỗi lần đến đây đều đi cùng anh đa phần anh đều sẽ trả lời thay cô, hiện tại lần đầu tiên ngồi nói chuyện cùng gia đình anh cô cũng cảm thấy lo lắng, sợ mình nói sai gì đó khiến bọn họ không thích cô, như vậy sẽ khó xử cho anh.

"Bọn con đã chuẩn bị xong hết chưa, ngày mai là kết hôn rồi." Mẹ Trần mỉm cười hỏi.

"Xong rồi ạ, bọn con cũng chuẩn bị lễ phục cả rồi, ngày mai anh Phong sẽ đem đến nhà hàng ạ." Võ An Tú kính cẩn đáp.

"Con không cần câu nệ như vậy, hiện tại con cùng nó kết hôn rồi cứ xem chúng ta như người nhà của con." Mẹ Trần nhìn cô rồi dịu dàng khuyên nhủ.

Võ An Tú nghe vậy liền ấm áp trong lòng, cô không ngờ không chỉ anh là người tốt mà cả gia đình anh đều là người tốt, đối với một kẻ không thuộc về thế giới này như cô đúng là một sự may mắn không thể chối bỏ. có lẽ trước kia cô sống như thế là để sau này có thể gặp những người tốt như thế này.

"Cháu dâu, con cảm thấy dạo này thằng Phong sao rồi, nó đã tốt hơn chưa." Ong6 nội Trần nhìn cô hỏi, ánh mắt ông đầy lo lắng cùng một chút bất đắc dĩ.

Võ An Tú không hiểu tại sao ông hỏi vậy nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Anh ấy khá tốt ạ, nhưng con cảm thấy anh ấy vẫn rất tự ti về chân của mình."

Ông nội cùng cha mẹ Trần nghe vậy liền thở dài tự trách: "Đều là lỗi của chúng ta, nếu như lúc trước ngăn cản nó thì đâu như thế này."

"Không phải như vậy ạ. Con cảm thầy rất tự hào về anh ấy, không có gì quý báu hơn một lòng bảo vệ chính ngôi nhà của mình cả." Võ An Tú lắc đầu sau đó cười nói: "Đường là do anh ấy chọn, anh ấy chưa từng trách bất kỳ ai."

"Ta hiểu." Ông nội Trần nhìn cô rồi thở dài, đúng vậy đây là do thằng bé chọn nó chưa từng trách ai cả, thậm chí có lẽ đây là duyên số của chính nó đi.

"Đúng rồi, mọi người có thể kể cho con chi tiết việc anh ấy bị thương không ạ. Con có hỏi nhưng anh ấy đều trả lời rất qua loa giống như không muốn để con biết ạ." Võ An Tú nghiêm túc hỏi, cô thật sự rất muốn biết chi tiết của chuyện này, tất cả mọi chuyện về anh cô điều muốn biết cả.

Ông nội Trần nhìn cô rồi gật đầu kể lại. Võ An Tú ngồi nghe rất nghiêm túc, càng nghe hai chân mày của cô càng chau lại với nhau tỏ vẻ cô cực kỳ khó chịu, nhưng cô không cắt ngang mà vẫn tiếp tục nghe.

Những thứ ông nội Trần kể không hề được nhắc đến trên mạng, đây có lẽ là thông tin được bảo mật nên chẳng ai biết ngoại trừ vài người trong cuộc hoặc gia đình của người trong cuộc.

Nghe xong câu chuyện một sự đau lòng cùng tiếc thương hiện trong đôi mắt cô, trái tim cô đập một cách nhanh chóng vì cơn đau đớn bỗng nhiên ập đến, hiện tại cô chỉ muốn chạy về với anh sau đó ôm lấy anh vào lòng mình. Nó thật sự rất thống khổ.

Ba người lớn nhìn thấy cô như vậy cũng không nói gì thêm, họ kêu người hầu dẫn cô về phòng anh từng ở để cô bình tĩnh trở lại.

"Vậy con lên phòng nghĩ ngơi một chút ạ." Võ An Tú lễ phép nói rồi đi theo người hầu vào phòng. Cửa phòng vừa đóng lại cô liền nhảy lên giường cuộn tròn mình lại, hai mắt không biết từ lúc nào đã rơi từng giọt từng giọt nước mắt.

Cô không ngờ anh đã trải qua một chuyện còn đáng sợ hơn cô nữa, không những bị phản bội còn bị tính kế hãm hại, mỗi ngày anh đều phải sống trong đề phòng, nhưng cuối cùng anh cũng không thoát được lòng người. Anh đúng là một anh hùng, nhưng làm một anh hùng anh lại phải trả giá thật sự quá lớn.

Ông nội Trần nói trong một năm qua anh phải đi điều trị tâm lý rất nhiều, có lẽ cú sốc khi mất đi hai chân của anh không lớn bằng cú sốc khi trơ mắt nhìn nhiều người chết như vậy, với cái tính thẳng thắn nghiêm nghị đó của anh thì cô biết thứ khiến tâm lý anh vỡ vụn là khi cả tòa nhà ấy bị sụp đổ.

"Gía như anh đừng tốt bụng như vậy." Võ An Tú lầm bầm nhưng sau đó lại bật cười tự giễu mình: "Nhưng nếu anh không tốt bụng thì chắc chắn cô đã không thể ở bên cạnh anh rồi."



Trong lúc cô buồn bã khóc lóc một chút thì tiếng chuông điện thoại kêu lên, cô vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi lấy điện thoại ra. Trên màn hình tên người gọi chính là phu quân, anh đang yêu cầu gọi video với cô, nhưng cô biết mình vừa khóc, hiện tại khuôn mặt lắm lem nên không muốn để anh nhìn thấy vì vậy cô nhanh chóng tắt máy rồi bấm gọi lại bẳng cuộc gọi thường.

"Alo, A Tú." Trần Vũ Phong bên kia đầu dây lo lắng gọi.

"Ừm, em đây." Võ An Tú cố nén tiếng sụt sịt vì vừa khóc của mình mà nhỏ giọng nói.

Trần Tuấn Phong nghe tiếng cô liền thở phào một hơi, nhưng anh cảm thấy giọng cô hơi là lạ vì vậy hỏi: "Em sao vậy?"

"Không, không có." Võ An Tú nhỏ giọng nói: "Hiện tại em đang nằm trên phòng của anh đó."

"Tôi muốn thấy mặt em." Trần Tuấn Phong không hề tin tưởng cô, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, anh nghe giọng cô giống như cô vừa khóc vậy.

Võ An Tú biết mình không thể qua mặt được anh vì vậy thở dài bấm chấp nhận gọi video với anh. Khuôn mặt lo lắng của anh hiện lên trên điện thoại, nhìn thấy chai mắt đỏ ửng của cô anh liền cau mày tức giận nói:

"Chuyện gì xảy ra, sao em lại khóc."

"Không có chuyện gì hết ạ." Võ An Tú lắc lắc đầu. Đúng là không có chuyện gì cả, chỉ là cô tự nghĩ rồi tự khóc một mình mà thôi.

"Bọn họ nói gì với em à? Hay khi nãy đã khiến em sợ hãi?" Trần Tuấn Phong thấy cô như vậy càng khó chịu.

Võ An Tú nghe anh hỏi hai câu liên tục liền không biết phải làm sao, cô hiểu anh đang ám chỉ chuyện gì vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn nói thật: "Đều không có, chỉ là... Chỉ là em nghe ông nội kể về chuyện của anh nên không nhịn được mà đau lòng."

"Anh tốt như vậy, tốt như vậy sao lại bị bọn chúng hãm hại như thế." Nói xong hai mắt cô lại đỏ lên, nước mắt không kìm được mà lạch bạch rơi xuống.

Trần Tuấn Phong nghe cô nói xong, nhìn hai hàng nước mắt đang chảy dài của cô mà bất đắc dĩ không thôi, anh biết cô sẽ như thế này nếu anh kể chuyện của mình ra vì vậy mới không kể, ai ngờ cô lại đi hỏi ông nội. Hiện tại thì hay rồi cô nghe xong lại vùi đầu vào gối mà lặng lẽ khóc.

"Vợ à đừng khóc, chuyện qua rồi tôi không còn thấy đau nữa." Anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan đừng khóc, tôi đau lòng."

"Nhưng mà, nhưng mà em đau lòng á." Võ An Tú sụt sịt nói, đã rất lâu rồi cô không còn cái cảm giác đau lòng vì ai nữa, cô cứ nghĩ đời này của mình sẽ chẳng còn người thân nào để cô lưu luyến để cô đau khổ. Nhưng hiện tại cô có anh, có người cô yêu thương rồi vì vậy cô khổ sở, cô đau lòng... Vì người đó là anh.

"Ngoan không khóc nữa, em có nhớ ngày mai là ngày gì không." Trần Tuấn Phong nghe cô nói vậy mà vừa đau lòng vừa vui vẻ, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khóc khi không có anh bên cạnh "Nếu ngày mai em đem hai con mắt sưng húp đó mặc áo cưới thì không có đẹp nữa đâu."

Võ An Tú nghe anh nói mà mở to mắt, vẻ mặt đầy không thể tin: "Anh chê em."

Trần Tuấn Phong lắc đầu: "Không dù em có thế nào anh cũng yêu em, nhưng mà ngày quan trọng như vậy nếu em không lưu giữ hình ảnh đẹp thì sau này sẽ hối hận đó."

"Tôi không muốn làm đám cưới lần hai đau."

"Anh dám." Võ An Tú nghe anh nói vậy liền hung dữ nói.

"Không tôi không dám. Vợ à em đừng khóc, tôi thật muốn chạy đến bên em." Trần Tuấn Phong yêu thương nhìn khuôn mặt phòng lên làm như mình cực kỳ hung dữ của cô.

Võ An Tú nghe anh dỗ dành thì không khóc nữa, cô lau nước mắt trên mặt mình rồi bậm bậm môi như muốn nói gì đó.

"Sao vậy." Trần Tuấn Phong thấy cô như vậy liền hỏi, anh không biết cô lại đang nghĩ gì nữa rồi.

Võ An Tú nhìn anh sau đó mặt đỏ bùng nhỏ giọng nói: "Chồng ơi. Em nhớ anh rồi."