Chu Thư Nhân kinh ngạc: "Ngươi không biết?"Trúc Lan lắc đầu: "Thân thể này không có những ký ức này, ta nghĩ nguyên thân cũng không chú ý lắm về chuyện này.
"Chu Thư Nhân nhớ lại thê tử của thân thể hắn sử dụng cũng không phải là người tỉ mỉ, cười nói: "Một phần là tổ tiên truyền xuống, một ít là do cổ thân thể này của ta chép, tổ tiên Chu gia từng có Cử nhân, một ít sách là gom góp được lúc ấy, cha của thân thể này và tổ phụ cũng là người có học, chỉ tiếc thiên phú không được, gửi gắm hy vọng cho thân thể này, lúc vương triều xảy ra chiến loạn, sợ làm thất lạc sách, cho nên chép một ít sách của Chu gia thành hai bản, cho nên trong nhà mới có nhiều sách như vậy.
"Trúc Lan bội phục vô cùng: "Biết nhìn xa trông rộng!""Đúng là nhìn xa trông rộng, chỉ tiếc vẫn thiếu một ít sách, muốn thi cử còn phải mua thêm.
"Trúc Lan: "Nói tới nói lui đều là tiền, ta thật sự không có cách nào, ta không hiểu gì về cổ đại, chỉ có thể dựa vào ngươi.
"Chu Thư Nhân đếm đếm ngón tay, "Sĩ nông công thương, làm mua bán thì không được, nhà không phân gia lại có ba người đi học, tuyệt đối không thể bị đánh dấu là thương nhân được, trước mắt ổn thỏa nhất chính là mua đất mua cửa hàng cho thuê.
"Trúc Lan co quắp khóe miệng: "Mua đất trồng trọt cũng không kiếm được mấy đồng, lỡ như đụng phải thiên tai thì càng thua lỗ, mua cửa hàng cho thuê trái lại không tệ, chẳng qua trong nhà chỉ có hơn 100 lượng, không đủ, nếu mua cũng chỉ có thể mua nhỏ, tiền thuê mỗi năm còn không đủ chi.
Chu Thư Nhân than thở: "Cổ đại không cho kinh doanh, kiếm tiền thật khó nha!”Trúc Lan nghĩ đến bảo bối được giấu: "Không được thì lấy đồ trang sức góp ra mua cửa hàng hoặc là thôn trang lớn, mỗi năm có không ít tiền, hẳn là đủ chi trả cho khoa thi! Ngươi thấy thể nào?"Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện!Chu Thư Nhân có một loại cảm giác ăn bám, hắn hy vọng có thể trở thành chỗ dựa vào của Trúc Lan, cẩn thận suy nghĩ chuyện mình có thể làm, đột nhiên cười nói: "Vũ Xuân có nhắc đến, sau khi vụ thu sẽ đi tiêu xa ở Giang Nam, ta định đi theo.
"Trúc Lan có chút không theo kịp tiết tấu của Chu Thư Nhân: "Ngươi đi làm gì?"Chu Thư Nhân chỉ đầu mình: "Ngươi quên chuyên ngành của ta rồi sao? Khảo cổ, nếu khảo cổ tất nhiên cũng sẽ biết giảm định thật giả, ở nơi này ta rất có thiên phú.
Kinh tế phía Nam phát triển người giàu nhiều, thương nhân vì mặt mũi hoặc là hối lộ sẽ mua đồ cũ tranh chữ, phương Nam đồ giả hoàng hành rất nhiều.
Ta muốn đi qua đó nhìn thử, có thể nhặt bảo hoặc là giúp người ta giám định, chỉ cần mấy vụ là có thể kiếm được không ít tiền, chờ ta góp đủ tiền vốn, như vậy là có thể mua cửa hàng mua thôn trang, coi như có nguồn thu nhập ổn định rồi.