Tại đại trạch Nhạc gia, máu đã chảy thành sông, trong dãy nhà chính cũng vậy. Trong số võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia chỉ còn Nhạc Đông Lâm sắc mặt tuyệt vọng cùng Nhạc Đông Hành biểu cảm phức tạp.
Nhạc Hạc Niên cuối cùng cũng chết, nhưng hắn lại không hề vui mừng.
Nhạc Hạc Niên dẫu sao cũng là phụ thân hắn. Mặc dù giờ Nhạc Hạc Niên không chết trong tay hắn, nhưng thực tế khoản nợ này phải tính lên đầu hắn trước tiên.
Phản tộc giết cha, gánh tội danh lớn như vậy, tiếng xấu của Nhạc Đông Hành chắc chắn sẽ lan khắp Lâm Trung Quận, người người vây đánh.
Cho nên giờ Nhạc Đông Hành cũng cảm thấy hối hận, sao lúc trước mình lại xúc động như vậy, sao lại hấp tấp lựa chọn làm vậy?
Nhạc Đông Hành đưa mắt nhìn Sở Hưu, vừa định lên tiếng, nhưng Sở Hưu lại cũng quay đầu về phía hắn.
Sở Hưu mang mặt nạ thép đen, Nhạc Đông Hành không thấy được biểu cảm của y, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu có điểm không đúng. Song không đợi hắn có hành động gì, đao trong tay Sở Hưu lại đột nhiên đâm xuyên qua người hắn!
Máu tươi trào ra, Nhạc Đông Hành nắm lấy thân đao, trừng trừng nhìn Sở Hưu. Hắn không hiểu, rõ ràng trước đó đã nói tốt rồi, sao sát thủ Thanh Long Hội này lại vẫn giết mình?
Rút Hồng Tụ Đao ra, Sở Hưu cúi người thản nhiên nói vào tai Nhạc Đông Hành: “Có chuyện ta quên nói cho ngươi biết. Thật ra nhiệm vụ ta nhận được không phải giết Nhạc Lư Xuyên. Mà là hủy diệt toàn bộ Nhạc gia!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Nhạc Đông Hành lập tức dâng lên nỗi hối hận vô tận. Sai, từ đầu họ đã sai rồi!
Nhìn thấy chữ Mục kia lại liên tưởng tới gia sản của Mục gia, bọn họ đều cho rằng dư nghiệt Mục gia kia chỉ muốn giết chết Nhạc Lư Xuyên báo thù mà thôi.
Nhưng nào ngờ dư nghiệt Mục gia kia lại muốn hủy diệt toàn bộ Nhạc gia. Mà sát thủ Thanh Long Hội này cũng không biết phát điên thế nào lại chịu nhận một nhiệm vụ điên cuồng như vậy!
Với thực lực Nội Cương cảnh mà muốn hủy diệt cả Nhạc gia to lớn là vậy. Chuyện này quả thật khó mà tưởng tượng, nhưng giờ kẻ trước mắt lại thật sự làm được.
Nhạc Hạc Niên đã chết, những võ giả Nội Cương cảnh khác của Nhạc gia cũng bị giết gần hết. Toàn bộ Nhạc gia đều đang nội đấu, đều giết tới đỏ cả mắt rồi. Nhạc gia đã bị hủy, bị hủy trong bàn tay tay kinh khủng của người trước mắt, cũng là bị hủy trong tay hắn!
Trước đó Nhạc Hạc Niên còn nói hắn là bảo hổ lột da, nhưng giờ những gì hắn làm quả thật là dẫn sói vào nhà!
Có điều lúc này Nhạc Đông Hành đã không còn thời gian để hối hận, thần trí hắn đang từ từ tiêu tán, mọi thứ trước mắt đã trở nên đen kịt, không còn hơi thở nữa.
Nhìn thi thể Nhạc Đông Hành trên mặt đất, Sở Hưu lại khẽ cảm khái.
Mọi việc Nhạc Đông Hành này trải qua rất giống với y. Lúc trước khi Sở Hưu ở Sở gia cũng thể hiện năng lực siêu quần, nhưng ông bố hờ kia chưa bao giờ nghĩ tới chuyện truyền lại vị trí gia chủ cho y.
Mặc dù Sở Tông Quang làm vậy là vì Lưu Ly Kim Ti Cổ, tình huống tương đối đặc thù. Nhưng thực tế cho dù không có Lưu Ly Kim Ti Cổ, trừ phi Sở Hưu xử lý sạch cả ba huynh đệ còn lại, nếu không chức vị gia chủ cũng chẳng tới phiên y.
Còn Nhạc Đông Hành trước mắt cũng vậy, trong tư liệu mà Sở Hưu nhận được, thực lực và năng lực của hắn đều là xuất sắc nhất trong chín chi chính của Nhạc gia. Đáng tiếc Nhạc Hạc Niên lại thiên vị con trai cả cùng cháu trưởng của mình. Cho nên lúc đầu khi lựa chọn mục tiêu, Sở Hưu mới nhắm vào Nhạc Đông Hành này.
Giết người tru tâm, giết người thì đơn giản, tru tâm mới là khó. Tâm cảnh của Nhạc Đông Hành có sơ hở nên mới bị Sở Hưu lẻn vào.
Nói ra cũng thú vị, lúc trước Sở Hưu dẫn Long Kỵ Cấm Quân tới, Sở Tông Quang cũng nói y là bảo hổ lột da. Nhưng Sở Hưu lại nhân lúc hai con hổ tranh chấp mà làm lợi cho bản thân. Còn Nhạc Đông Hành này ư, lại thành dẫn sói vào nhà, cuối cùng bị con sói dữ Sở Hưu này nuốt sạch cả Nhạc gia.
Mọi chuyện đến nông nỗi này không chỉ vì thực lực Nhạc Đông Hành không đủ, càng vì hắn không đủ thâm độc!
Lúc ấy tính toán của Sở Hưu dám đem toàn bộ Sở gia ra giệt môn. Còn giờ Nhạc Đông Hành đã vạch mặt tạo phản, ép cha thoái vị rồi mà còn lưu thủ, không dám ra tay quá nặng với Nhạc Hạc Niên. Cho dù không có Sở Hưu lần này hắn cũng sẽ thất bại.
Nhìn thoáng qua lão cửu Nhạc gia đã bị Nhạc Hạc Niên phế bỏ tu vi, Sở Hưu không hề do dự trực tiếp chém thêm một đao giết chết, tiếp đó mới đi tới trước mặt bọn Nhạc Đông Lâm.
Ở đây ngoại trừ võ giả Nội Cương cảnh Nhạc Đông Lâm đã thụ thương còn có một số người chín chi chính của Nhạc gia cùng quản sự hoặc môn khách. Vừa rồi bọn họ có kẻ ra tay đánh nhau, có người chui trong góc không muốn xen vào chuyện nội đấu của Nhạc gia.
Kết quả giờ mọi việc lại lệch hướng thành như hiện tại. Từ đầu chuyện này đã nằm trong tính toán của sát thủ Thanh Long Hội này, Nhạc Đông Hành tạo phản ép cha thoái vị cũng do y châm ngòi, chuyện này thật quá kinh khủng.
Khi thấy Sở Hưu đi về phía bọn họ, đám người bị dọa tới mức mồ hôi lạnh chảy thấm ướt đẫm lưng.
Vừa rồi Nhạc Hạc Niên giao thủ với Nhạc Đông Hành bọn họ cũng không sợ. Cho dù bên nào thắng cũng phải dùng tới họ.
Nhưng sát thủ Thanh Long Hội này lại muốn diệt sạch cả Nhạc gia, bọn họ có tính là người Nhạc gia hay không, còn phải hỏi hay sao?
Lúc này gương mặt Nhạc Đông Lâm đột nhiên lộ vẻ tàn nhẫn. Lúc trước khi giao chiến hắn đã bị trọng thương, nhưng giờ cũng không lo được nhiều như vậy, vọt thẳng về phía Sở Hưu, quay đầu lại hét lớn: “Chạy mau!”
Tiếng hét này của hắn không phải với những môn khách quản sự của Nhạc gia, mà là hét với Nhạc Lư Xuyên.
Nhạc gia đã xong đời, nhưng chỉ cần Nhạc Lư Xuyên chạy trốn tới Thần Vũ Môn. Đến lúc đó đừng nói một sát thủ Thanh Long Hội không giết được Nhạc Lư Xuyên, cho dù đà chủ Thanh Long Hội tới cũng không giết được.
Nhạc Đông Lâm cả đời đều rất bình thường.
Hắn là lão đại của Nhạc gia, thân là trưởng tử Nhạc gia từ khi ra đời đã được Nhạc Hạc Niên bồi dưỡng như người thừa kế gia chủ. Được truyền thụ nhiều thứ như vậy, mặc dù khiến Nhạc Đông Lâm có vẻ không kém cỏi cho lắm nhưng lại không sánh nổi võ giả được ma luyện ngoài giang hồ như Nhạc Hạc Niên.
Nhưng giờ đối mặt với kẻ khủng khiếp như Sở Hưu, rốt cuộc hắn cũng dốc được chút nhuệ khí, chuẩn bị liều mạng ngăn cản Sở Hưu để con trai mình bỏ trốn.
Nhạc Lư Xuyên cùng đám quản sự môn khách Nhạc gia phía sau lúc này mới phản ứng lại, trực tiếp quay người bỏ trốn. Đặc biệt là Nhạc Lư Xuyên, hắn chẳng buồn lo lắng tới an nguy của phụ thân.
Nhạc Đông Lâm trong thời toàn thịnh Sở Hưu còn chẳng để trong mắt, nói chi tới một Nhạc Đông Lâm đã trọng thương như giờ.
Đối mặt với vẻ điên cuồng của Nhạc Đông Lâm, Sở Hưu trực tiếp dùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ xé đứt một tay đối phương rồi xuất đao bêu đầu.
Nhìn theo hướng Nhạc Lư Xuyên bỏ chạy, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, trực tiếp đuổi theo.
Lúc này Nhạc Lư Xuyên đã nhảy qua tường trốn khỏi Nhạc gia. Hắn ra sức bỏ chạy, trong lòng đã bị hoàng sợ cùng ba chữ lấp đầy, đó chính là: “Không thể chết!”
Hắn còn trẻ, còn thời gian quý giá, còn câu dẫn được con gái chưởng môn Thần Vũ Môn, tiền đồ tương lai cực kỳ sáng lạn.
Hắn không buồn để ý những kẻ võ lâm khác mỉa mai mình bám váy nữ nhân trèo lên ra sao. Dù sao chỉ cần ở rể Thần Vũ Môn, hắn không cần nịnh bợ Nhạc Đông Lâm nữa, thậm chí đến lúc đó hắn có thể ngồi ngang hàng với Nhạc Đông Lâm. Cho nên giờ hắn không thể chết!
Có điều, đúng lúc này trong một con phố hẻo lánh, một bóng người đen đã đứng đó như đang chờ đợi hắn.
Gương mặt Nhạc Lư Xuyên vô cùng hoảng sợ, lui từng bước lại, miệng không ngừng van xin: “Đừng… đừng giết tôi!”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhạc công tử giờ sợ rồi à? Lúc trước chẳng phải ngươi bảo ta mọi chuyện còn chưa xong à? Giờ sao lại thành thế này?”
Nghe câu này, Nhạc Lư Xuyên đột nhiên cảm giác giọng nói của sát thủ Thanh Long Hội này hơi quen tai, hắn đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu sợ hãi hét lên: “Sở Hưu! Ngươi là Sở Hưu!”
Có thế nào hắn cũng không ngờ nổi Sở Hưu bị võ lâm Lâm Trung Quận truy sát lúc trước lại quay người trở thành sát thủ Thanh Long Hội. Nhạc gia của mình cũng bị hủy diệt hoàn toàn trong tay đối phương!
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lóe lên một luồng đao mang đỏ thẫm, lấp lánh rực rỡ giữa màn đêm.
“Đoán đúng rồi. Dù sao ngươi với ta cũng xem như người quen. Trước khi chết ta cho ngươi làm quỷ minh bạch, vậy chắc đủ thành ý rồi nhỉ.”
Dứt lời, đầu người bay thẳng lên không. Sở Hưu không buồn nhìn tới thi thể Nhạc Lư Xuyên, trực tiếp quay người đi về phía Nhạc gia.
Nhạc gia giờ đã hoàn toàn tiêu tán, vụ nội loạn này thiếu chút nữa khiến tám phần mười số người chết mất. Đương nhiên Sở Hưu cũng không thể đuổi giết hết đám người còn lại được.
Có điều Nhạc gia thân là đại tộc Lâm Trung Quận, trong nhà chính có không ít tiền tài cùng tài nguyên tu luyện. Trước khi trời sáng Sở Hưu cũng có thể vơ vét một phen.
Có điều khi vơ vét đống tài nguyên tu luyện kia, Sở Hưu lại hơi hối hận. Y nên lưu lại một số kẻ trực hệ của Nhạc gia, không nên giết sạch. Ví dụ như lão cửu Nhạc gia đã bị phế bỏ kia.
Loại đại tộc thâm căn cố đế như Nhạc gia thường cất những tài nguyên tu luyện quý giá nhất trong mật, bố trí rất nhiều cơ quan bảo hộ. Cho dù hủy nhà cũng rất tốn công, chỉ một đêm không thể mở ra được. Nếu còn ai trực hệ của Nhạc gia có lẽ sẽ biết được cách mở.
Cho nên đêm này Sở Hưu cũng không lấy được nhiều thứ, cùng lắm chỉ là một phần mười tài nguyên của Nhạc gia. Thấy sắc trời đã sắp sáng, Sở Hưu trực tiếp cầm đồ vật rời đi.
Sinh tử, đúng sai