Nghe Sở Hưu nói ra ý tưởng này, Giải Anh Tông và Lục Tam Kim đều đổ mồ hôi lạnh.
Chiêu này của Sở Hưu đúng là hung ác, nhưng ngoài hung ác ra lại còn tách biệt bản thân ra ngoài.
Người khác giết tới giết lui, Giải Anh Tông chỉ đứng sau lưng hưởng lợi, không trực tiếp xuất thủ, bọn họ cũng không thể trách lên đầu Giải Anh Tông và Hoàng Thiên Các.
Trừ phi tất cả các thế lực trong Phương Lâm Quận vô dục vô cầu, không có bất cứ chém giết tranh đoạt nào.
Nhưng đáng tiếc, chém giết tranh đấu đã là tính cách bẩm sinh của võ giả, tham lam lại là tính cách bẩm sinh của con người. Giải Anh Tông có thể tưởng tượng nếu làm theo lời Sở Hưu, trong thời gian ngắn thôi Phương Lâm Quận sẽ đấu đá hỗn loạn, đương nhiên người húp cháo sẽ là hắn.
Còn khuyết điểm mà Sở Hưu nói tới, vốn chẳng cần để ý.
Tông môn có lớn nữa cũng lớn hơn Hoàng Thiên Các được sao?
Giải Anh Tông vô thức nhìn qua bên Lục Tam Kim, Lục Tam Kim cười ha hả nói: “Mấy chuyện này ta sẽ không quan tâm tới, chỉ cần ngươi đừng gây ra sai lầm, ảnh hưởng tới tiếng tăm của Hoàng Thiên Các ta là được.”
Giải Anh Tông thi lễ với Sở Hưu, thần sắc nghiêm nghị nói: “Đa tạ đề nghị của Sở tiểu hữu.”
Hắn giúp Sở Hưu chiếu cố Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ là chuyện một câu nói, còn ý tưởng của Sở Hưu có thể giúp hắn tăng tốc độ tích lũy công lao, trở lại tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, Giải Anh Tông mới cảm thấy có vẻ không đúng.
Sở Hưu này không phải truyền nhân của Cổ Tôn à, đáng lẽ phải một lòng si mê võ đạo chứ, y lấy đâu ra nhiều âm mưu quyền thế như vậy? Đúng là còn nghĩ nhiều hơn người làm quận trưởng hơn mười năm như hắn.
Nhưng Giải Anh Tông không nghĩ nhiều, xưa nay thực lực và tâm cơ không phải tỷ lệ thuận.
Hắn từng gặp không ít kẻ thực lực thì cường đại nhưng đầu óc lại ngu si, làm việc lỗ mãng không có đầu óc, chỉ biết dùng nắm đấm.
Có lẽ Sở Hưu là người tâm cơ thâm trầm bẩm sinh, truyền nhân của Cổ Tôn mà, không chỉ thiên phú tốt, những điểm khác cũng không được kém. Cũng như vị Mạnh Tinh Hà kia, hắn không chỉ có thực lực cường đại mà còn hợp tung liên hoành, đưa ý tưởng giúp Hàn Giang Thành, đẩy họ lên hàng ngũ đại phái đỉnh phong hiện nay.
Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông tiến hành tỷ võ ở Lăng Tiêu Thành trong Lăng Tiêu Tông.
Thật ra hai bên tỷ võ như một loại khúc mắc ân oán, bắt đầu từ trước đại kiếp nạn thượng cổ, thật ra hai phái này đã có chút xung đột. Lại thêm Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có võ đạo và cách hành xử khá giống nhau, cho nên trước thời đại kiếp nạn thượng cổ, hai bên đã giao chiến vài lần.
Nhưng sau khi tới Đại La Thiên, bọn họ cũng biết mình là người sống sót, mỗi võ giả đều cực kỳ quý giá, không thể lãng phí vào việc tranh giành vô nghĩa như vậy được.
Cho nên khi người của hai phái nảy sinh xung đột, giới cao tầng của hai phái đã thiết lập quy củ, không cho phép tranh đấu vượt quá giới hạn, cứ cách năm năm lại tiến hành tỷ võ một lần, chỉ so tài chứ không tử chiến, mỗi bên đưa ra tiền đặt cược hay các loại điều kiện.
Sau vạn năm, tuy Đại La Thiên đã phát triển tới quy mô hiện tại, không e ngại một trận giao chiến sinh tử, nhưng đối với Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông mà nói, những điều này cũng không quan trọng, tuy hai phái vẫn có mâu thuẫn nhưng bọn họ cũng phát hiện lợi ích khi dùng phương pháp này giải quyết mâu thuẫn.
Đương nhiên điều kiện bắt buộc là Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có thể duy trì thực lực xấp xỉ nhau, bằng không một bên quá yếu, bị bên kia tiêu diệt cũng không thể oán trách được.
. . .
Lăng Tiêu Thành, Đông Vực. Khi Lục Tam Kim dẫn Sở Hưu tới Lăng Tiêu Thành, Sở Hưu mới biết rốt cuộc diện tích của toàn bộ Đông Vực lớn tới nhường nào.
Trước đó y chỉ quanh quẩn trong Phương Lâm Quận, theo y thấy tuy phạm vi một quận của Phương Lâm Quận lớn hơn hạ giới nhiều nhưng vẫn không quá khoa trương.
Nhưng tới khi đi theo Lục Tam Kim vượt qua vài khu vực của Đông Vực, Sở Hưu mới phát hiện trong số các quận mà Hoàng Thiên Các quản lý, thật ra diện tích của Phương Lâm Quận khá nhỏ. Tuy phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các kém hơn Đông Tề ở hạ giới nhưng đã có thể sánh vai với Bắc Yên.
Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Tông không nằm trong quận nào mà là một tòa thành lớn đơn độc.
Tường thành cao tới vài trăm trượng, từ dưới tường thành nhìn lên quả thật không thấy đỉnh, cực kỳ hùng vĩ.
Hơn nữa tất cả tường thành đều được làm từ một loại đá tỏa ra ánh sáng trắng như ngọc, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm.
Lục Tam Kim thấy vẻ kinh ngạc của Sở Hưu, hắn nhếch miệng nói: “Lăng Tiêu Tông thích làm mấy thứ kiếm thể diện như vậy, không có tác dụng gì lớn.”
Tuy nói vậy nhưng Lục Tam Kim vẫn hơi ghen tị, vì Lăng Tiêu Tông phô trương hơn hẳn Hoàng Thiên Các.
Hoàng Thiên Các bọn họ làm việc tương đối thẳng thắn, khi vừa vào Đại La Thiên cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo quy mô dưới hạ giới để xây dựng lại tông môn, nào có như Lăng Tiêu Tông, cố ý tìm các loại vật liệu kỳ dị trong Đại La Thiên, xây dựng tông môn cực kỳ huy hoàng.
Sau khi đi vào Lăng Tiêu Thành, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng nguyên khí nồng đậm ập thẳng vào mặt.
Trong Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí đã cực kỳ nồng đậm nhưng trong Lăng Tiêu Thành, thiên địa nguyên khí còn đậm đặc tới kinh người.
Toàn bộ Lăng Tiêu Thành đều được bố trí trận pháp, dưới sự gia trì của trận pháp, thiên địa nguyên khí ở bên ngoài cô đọng hội tụ lại, khiến cho trong Lăng Tiêu Thành như một tòa động thiên phúc địa.
Lăng Tiêu Thành đã là nơi ở của Lăng Tiêu Tông, đương nhiên đa số đều là võ giả của Lăng Tiêu Tông.
Những võ giả Lăng Tiêu Tông này đều mặc y phục màu trắng, thần sắc kiêu ngạo tự tin, khí thế thể hiện rõ phong thái đại tông môn.
Nhưng Sở Hưu lại không để tâm tới điều này, y phát hiện những tông môn ở Đại La Thiên luôn thích ăn mặc giống nhau.
Lúc đầu y gặp người của đám môn phái nhỏ kia, bọn họ còn tưởng y là võ giả của Huyền Thiên Cảnh gì đó, hiển nhiên võ giả của Huyền Thiên Cảnh rất thích mặc áo đen, còn Lăng Tiêu Tông thì thích áo trắng.
Đây là thời điểm hai phái tỷ võ, một số đại phái Đông Vực và một số nhân vật có tiếng tăm cũng tới thăm quan, cho nên rất dễ dàng phân biệt ai là đệ tử Lăng Tiêu Tông, ai là người ngoại lai.
Lục Tam Kim nói: “Sở huynh, Ngân Linh Tử đạo huynh, người của Hoàng Thiên Các ta đã đến rồi nhưng tỷ võ còn mấy ngày nữa mới bắt đầu. Thời gian tới hai vị cứ tới trụ sở của Hoàng Thiên Các nghỉ ngơi đã.”
Sở Hưu và Ngân Linh Tử gật nhẹ đầu, để Lục Tam Kim bố trí.
Địa điểm tỷ võ của hai phái thay đổi lần lượt. Lần trước là Hoàng Thiên Các, lần này tới phiên Lăng Tiêu Tông.
Tuy hai phái mâu thuẫn khá sâu nhưng không thể làm ảnh hưởng tới thể diện được. Ít nhất Lăng Tiêu Tông bố trí trụ sở của Hoàng Thiên Các rất không tệ, là một đại điện riêng biệt, bên trong đều là võ giả của Hoàng Thiên Các.
Võ giả thủ vệ ngoài cửa của Hoàng Thiên Các thấy Lục Tam Kim, lập tức cung kính gọi đại nhân, mời họ vào.
“Lần này các chủ và mọi người không tới à?” Lục Tam Kim thuận miệng hỏi.
Một thủ vệ trong số đó nói: “Các chủ đại nhân có việc không thể rời đi được, cho nên bảo Xung đại nhân dẫn người tới.”