"Theo ta được biết, những cường giả Võ Tiên tham gia trận chiến kia cũng không mấy người sống được tới hiện tại. Thậm chí không những người không có tư cách tham chiến như ta cũng không mấy ai sống lâu như vậy.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Ma Đan bất diệt, chân linh bất tử. Đám người Đại La Thiên làm vậy cũng không sai.
Có Bất Diệt Ma Đan, đúng là Độc Cô Duy Ngã đã gần như bất tử, giết hắn thật ra còn phiền toái hơn.
“Bây giờ Độc Cô Duy Ngã bị phong ấn ở đâu?”
“Ngay trong Lăng Tiêu Thành mà các ngươi từng tới.” Lão các chủ nói.
Sở Hưu lập tức ngạc nhiên, có thế nào y cũng không ngờ mình từng tới gần Độc Cô Duy Ngã đến vậy.
Lão các chủ giải thích: “Theo bàn bạc lúc trước, Độc Cô Duy Ngã nên bị phong ấn trong Đại La Thần Cung.
Nhưng đối với Đại La Thiên chúng ta, Đại La Thần Cung là cực kỳ quan trọng, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Cho nên mọi người bàn bạc, quyết định phong ấn Độc Cô Duy Ngã trong động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông, Linh Tiêu Cảnh.
Trong Lăng Tiêu Tông có Vạn Nguyên Thông Thiên Đại Trận với uy lực vô cùng hùng mạnh, nhưng mỗi lần mở trận đều tiêu tốn vật liệu kinh người.
Sau đại kiếp nạn thượng cổ, Lăng Tiêu Tông đã mở một lần, sau đó vạn năm rồi không động tới. Đương nhiên các vật liệu phát động trận pháp là các thế lực lớn tập hợp lại cho Lăng Tiêu Tông.”
Nói đến đây, lão các chủ còn hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng lão phu dám chắc Lăng Tiêu Tông không cần nhiều tài liệu như vậy, chắc chắn trong đó có không ít thứ là bọn chúng tham ô.”
Sở Hưu không để ý tới tiếng oán trách của lão các chủ, bây giờ y chỉ thấy khó xử.
Nếu đổi lại là nơi khác, Sở Hưu còn có thể nghĩ cách, hoặc là lẩn vào trong hoặc là tìm cách khác, chỉ cần thấy được mặt Độc Cô Duy Ngã, hỏi cho ra nhẽ là được.
Nhưng ai mà ngờ Độc Cô Duy Ngã lại bị nhốt trong Lăng Tiêu Tông, lần này thì phiền phức rồi.
Trong trận tỷ võ, Sở Hưu đánh trọng thương Hiên Viên Vô Song, tuy Lăng Tiêu Tông thua, Tần Bách Nguyên cũng tuyên bố trước mặt mọi người là Lăng Tiêu Tông thua, nhưng có thể tưởng tượng thái độ của Lăng Tiêu Tông đối với y sẽ ra sao.
Đừng nói cho Sở Hưu vào động thiên phúc địa của bọn họ, lần tới mà Sở Hưu đi vào Lăng Tiêu Tông, chắc chắn thái độ của Lăng Tiêu Tông cũng chẳng tốt lành gì.
Sở Hưu còn đang trầm tư, lão các chủ đã nói: “Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, ngươi định về thuyết phục sư phụ không?”
Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Chỉ có thể thuật lại đúng sự thật thôi.
Nhưng lần này ta bước chân vào giang hồ không chỉ để rửa sạch sỉ nhục của sư môn mà còn vì hồng trần luyện tâm.
Cho nên ta định ở lại giang hồ mấy năm rồi mới về nói lại mọi chuyện cho sư phụ.”
Lão các chủ đáp lời: “Nói thật nhé, đám Cổ Tôn các ngươi đúng là quái đản, năm đó các đại phái chúng ta bị người kia giết tới máu chảy thành sông, số cao thủ cường giả bỏ mạng nhiều không đếm xuể. Sư tổ của chi phái các ngươi có thể giữ được mạng là tốt lắm rồi, còn muốn báo thù?
Nhưng lão phu có thể cho ngươi một ý kiến, giúp ngươi có câu trả lời cho sư môn, ít nhất cũng có bậc thang để quang minh chính đại tuyên bố danh tính.”
“Ý kiến gì?”
Lão các chủ nói: “Ngày trước khi người kia giao chiến, Thiên Hạ Kiếm Tông trả giá là thần binh vô thượng Thông Thiên Kiếm vỡ vụn, phá hỏng binh khí của hắn. Chắc nó rơi xuống phía nam Đông Vực ta, gần khu vực man hoang của Nam Vực.
Do lúc đấy giao chiến hỗn loạn cho nên không ai tìm, mãi tới gần đây Hoàng Thiên Các ta mới nghe được chút lời đồn, hình như binh khí của người kia xuất hiện trong tay một bộ lạc Man tộc ở phía nam.
Nếu ngươi có thể mang binh khí của người kia về, cũng coi như cho sư tổ một câu trả lời, liệu nấc thang này đã đủ chưa?”
Lời nói của lão các chủ khiến Sở Hưu sững sờ.
Binh khí mà hắn nói chắc là Thính Xuân Vũ, nhưng sao Thính Xuân Vũ lại bị hư hại?
Đây là ma binh chí cường do thiên địa sáng tạo, còn được Độc Cô Duy Ngã dùng lực lượng bản thân bồi dưỡng trong thời gian dài, chắc chắn sẽ mạnh hơn Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu, kết quả nó lại bị tổn hại, có thể thấy trận chiến đó thảm khốc tới nhường nào.
Nhưng Sở Hưu cũng nhận ra ý tứ của lão các chủ, y híp mắt lại nói: “Lão các chủ muốn ta tới Nam Man?”
Lục Tam Kim định nói gì đó nhưng bị lão các chủ vung tay ngăn cản.
Hắn nhìn Sở Hưu, nói thẳng: “Không sai, ý của lão phu chính là như vậy.
Thật ra nếu ngươi là khách khanh bình thường, vậy Hoàng Thiên Các sẽ trực tiếp hạ lệnh cho ngươi đi là được.
Nhưng ngươi là hảo hữu của Tam Kim, lại là truyền nhân của Cổ Tôn, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, cho nên mới nói với ngươi chuyện này.
Đối với Hoàng Thiên Các chúng ta, tình hình bên khu vực Nam Man khá khó giải quyết, tạm thời không tìm được người ứng phó, thực lực và thân phận của ngươi lại có thể.
Tuy chuyện này khó giải quyết, nhưng đúng như trước đó ta đã nói với ngươi, binh khí của người kia xuất hiện trong tay đám Man tộc, chuyện này thì ta không lừa ngươi.
Hơn nữa ngươi là khách khanh thay Hoàng Thiên Các ta tới khu vực Nam Man, sau khi xong việc chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Sở Hưu cũng không hỏi bên khu vực Nam Man có gì khó giải quyết, y chỉ vuốt cằm nghi vấn: “Tuy Hoàng Thiên Các không tới mức hùng bá Đông Vực nhưng cũng là đại phái hạng nhất trong Đông Vực, chẳng lẽ bây giờ cũng thiếu người à?”
Lão các chủ cười khổ nói: “Thiếu, lúc nào cũng thiếu.
Ngươi là khách khanh của Hoàng Thiên Các, còn đại diện cho Hoàng Thiên Các tham gia tỷ võ, chắc ngươi cũng thấy chênh lệch giữa Hoàng Thiên Các chúng ta và Lăng Tiêu Tông.
Trong mấy trăm năm gần đây, Hoàng Thiên Các ta vẫn không có người nối nghiệp, thậm chí trong thế hệ trẻ chỉ có mình Lục Tam Kim có thể ra mặt.
Một vạn năm trước, tuy phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các ta đã lớn vậy rồi, tới bây giờ vẫn chỉ có chứng đó nhưng thực lực lại suy giảm, đương nhiên không đủ người.
Ngươi xuất hiện ở Phương Lâm Quận, cũng gặp Giải Anh Tông rồi đấy.
Tiểu tử kia là ta đề bạt lên lúc còn tại vị, tuy tính cách cẩn thận quá mức nhưng có cả thực lực và năng lực.
Hắn vẫn luôn kêu khóc với ta, muốn ta gọi hắn về Hoàng Thiên Các, còn nói để một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ Phương Lâm Quận là đủ.
Hắn nghĩ quá đơn giản, Phương Lâm Quận yên bình như vậy là nhờ vào đâu? Nhờ thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của hắn và uy thế của Hoàng Thiên Các ta.
Trời ở trên cao, hoàng đế lại xa, thực lực luôn xếp trước uy thế.
Nếu thật sự phái một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới đó, không khéo đám tông môn ở Phương Lâm Quận sẽ coi hắn như không có.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh biểu cảm hơi quái dị.
Trước đó Phương Lâm Quận rất yên bình, nhưng từ khi Sở Hưu đưa ra ý tưởng cho Giải Anh Tông, có lẽ sẽ không yên bình nổi. Sở Hưu trầm tư một lát rồi gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ tới khu vực Nam Man.”
Lão các chủ vung tay, nhanh chóng tiếp lời: “Vậy thì tốt, chức vị quận trưởng Thương Ngô Quận gần khu vực Nam Man sẽ do ngươi đảm nhiệm, lát nữa ta sẽ bảo Lý Vô Tướng thông báo cho tất cả các võ giả Hoàng Thiên Các.”