Khi Sở Hưu nghe thấy bốn chữ năm trăm năm trước, trong mắt y lập tức toát lên một luồng thần quang.
Những thứ trước kia còn thấy mù mờ, hiện giờ đã hiểu.
Những đại phái như Hoàng Thiên Các và Phạm Giáo, bọn họ không chỉ biết hạ giới tổ địa mà còn biết trong tổ địa có người.
Chỉ có điều điểm khác biệt là chắc Phạm Giáo đã tìm được manh mối gì đó, nhưng manh mối này ở khu vực Nam Man, không thuộc phạm vi thế lực của Phạm Giáo, bọn họ không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, đành phái Đại Hắc Thiên Thần Cung lén lút xuống hạ giới.
Hơn nữa nghe Ma Lợi Kha nói thì hắn cũng không chắc chắn liệu Đại Hắc Thiên Thần Cung có tới hạ giới thành công hay không, cho nên hắn mới chất vấn Sở Hưu rốt cuộc y lấy đâu ra ngọn lửa diệt thế chứ không khẳng định Sở Hưu có liên quan tới hạ giới.
Người của Phạm Giáo cũng không ngờ, thật ra Đại Hắc Thiên Thần Cung đã thành công, trong tình huống không có chìa khóa Thông Thiên mà họ vẫn đưa tất cả mọi người tới hạ giới an toàn.
Chỉ có điều tạo hóa trêu ngươi, có thể nói Phạm Giáo đúng là xui xẻo tới cực hạn.
Nếu Đại Hắc Thiên Thần Cung xuống hạ giới trễ hơn một chút, gặp lúc Côn Luân Ma Giáo bị tiêu diệt, võ lâm chính đạo tổn thương nguyên khí trầm trọng, Thiên Môn lại bị Độc Cô Duy Ngã giết tới mức chỉ còn một hơi thở, vậy Đại Hắc Thiên Thần Cung sẽ là thế lực vô địch.
Một vị nửa bước Võ Tiên, năm cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đủ để tung hoành trong giang hồ thời đại đó.
Còn nếu Đại Hắc Thiên Thần Cung xuống hạ giới sớm hơn một chút, bỏ lỡ thời điểm Côn Luân Ma Giáo quật khởi, chỉ cần không trêu chọc Thiên Môn hay võ lâm Chính đạo thì cũng không có vấn đề gì.
Kết quả Đại Hắc Thiên Thần Cung lại chọn đúng thời gian trùng hợp nhất để xuống hạ giới.
Côn Luân Ma Giáo đang lúc đỉnh phong, Độc Cô Duy Ngã hùng bá giang hồ, Ninh Huyền Cơ tài hoa tuyệt thế, võ lâm chính đạo cũng có đủ loại cường giả tầng tầng lớp lớp.
Đó là quãng thời gian mà giang hồ rối loạn nhất, cũng là cường đại nhất, có rất nhiều thế lực vượt trội so với Đại Hắc Thiên Thần Cung, chỉ có thể nói là bọn họ không may.
Lúc này Sở Hưu cũng nghĩ tới một điều, một điều trước đây y luôn coi nhẹ.
Sở Hưu vẫn luôn suy nghĩ làm sao để trở lại hạ giới, lúc đầu y đặt hy vọng vào Thiên Môn.
Bây giờ y đã có thể khẳng định, Thiên Môn có liên hệ với Đại La Thiên, chỉ cần tìm được điểm liên hệ, không khéo y có thể trở về.
Nhưng y lại quên, Đại Hắc Thiên Thần Cung còn dẫn tất cả mọi người trong thần cung đi tới hạ giới, nếu bọn họ đi được thì y cũng đi được.
Lúc này Sở Hưu nhìn về phía Ma Lợi Kha, không ngờ trong mắt cũng lóe lên sát ý.
Ma Lợi Kha điều tra chuyện Đại Hắc Thiên Thần Cung tới hơn trăm năm, chắc chắn trên người hắn có những manh mối liên quan tới Đại Hắc Thiên Thần Cung năm xưa.
Xử lý hắn, không chừng mình có thể tìm được manh mối Đại Hắc Thiên Thần Cung đi tới hạ giới năm xưa.
Bên phía Ma Lợi Kha còn định ép hỏi Sở Hưu, nhưng không ngờ hắn lại thấy trong mắt Sở Hưu lóe lên sát ý. Chuyện này khiến Ma Lợi Kha sửng sốt.
Tên này định làm gì? Bây giờ hắn nên bỏ trốn giữ mạng chứ? Sao hắn còn dám để lộ sát ý với mình?
Đúng lúc này, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ.
Đao quang lóng lánh phủ kín thiên địa, tất cả mọi thứ đều bị đao này chia cắt, tựa như trên trời dưới đất không thứ gì chống đỡ được lưỡi đao sắc bén này.
Thấy Sở Hưu còn dám chủ động xuất thủ, Ma Lợi Kha hừ lạnh nói: “Cứng đầu không chịu nghe lời, muốn chết à!”
Kha Sát trên cửa thành quan chiến bất giác há hốc mồm.
Vị quận trưởng đại nhân này sao lại cậy mạnh đến vậy, bây giờ hắn đang đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sao hắn còn dám chủ động xuất thủ. Chuyện này khiến Kha Sát không biết nên mô tả ra sao.
Bộ tăng bào màu đen của Ma Lợi Kha lay động, tiếp đó tay hắn niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt thiên địa xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Lấy hai người làm trung tâm, khu vực trăm trượng bị bóp méo triệt để, tạo thành một bong bóng màu khổng lồ bảy màu, người ngoài không cách nào thấy cảnh tượng bên trọng.
Lúc này đám người Từ Phùng Sơn từ trong phủ quận trưởng vội vàng chạy ra, thấy cảnh này, ai nấy hoảng sợ, vội vàng hỏi Kha Sát: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Kha Sát cười khổ nói: “Ta cũng không biết, ta vừa ra khỏi thành thì thấy tên này đánh lén quận trưởng đại nhân.
Đây là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ta còn không dám tới gần nữa là.”
Mọi người ở đây đều im lặng, giao chiến cấp bậc này thì bọn họ còn không có tư cách nhúng tay vào.
Từ Phùng Sơn và Tần Chung liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cười khổ.
Bọn họ đã biết mà, đi chuyến này chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ Thương Ngô Quận này lại nguy hiểm đến vậy.
Ban ngày ban mặt mà có người dám tập kích quận trưởng của Hoàng Thiên Các ngay bên ngoài phủ quận trưởng, có còn luật pháp hay không?
Hơn nữa người xuất thủ còn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nguy hiểm vượt ngoài tưởng tượng của hai người.
Đúng lúc này trong quả cầu lớn kia, Sở Hưu lại đột nhiên nhíu mày.
Đao ý Phá Tự Quyết chém lên không, trước mặt đã không còn bóng dáng Ma Lợi Kha.
Bong bóng khổng lồ kia là một loại lĩnh vực, vốn dĩ vạn vật quy nguyên của Phá Trận Tử là thứ khắc chế lĩnh vực nhất mới đúng.
Nhưng lĩnh vực mà Ma Lợi Kha bố trí lại cực kỳ đặc thù, nó không phải lĩnh vực điều khiển thiên địa nguyên khí bình thường mà là lĩnh vực tinh thần.
Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trực thuộc Vishnu Điện là nơi am hiểu ảo thuật và công kích tinh thần nhất.
Ma Lợi Kha thân là điện chủ, hắn đã tu luyện ảo thuật tới cực hạn, đạt tới mức ngưng ảo thành thật.
Phá Trận Tử có thể quy nguyên mọi lực lượng thành lực lượng cực âm, nhưng đây hoàn toàn là tinh thần lực hư ảo, vừa vặn khắc chế hiệu quả của Phá Trận Tử.
Đối phương vốn là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, giờ còn khắc chế cả binh khí của Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã rơi xuống hạ phong.
Thân hình Ma Lợi Kha xuất hiện ở bốn phía xung quanh Sở Hưu, đủ các phương vị, cứ như hóa thân ngàn vạn.
Những bóng người này đồng thời mở miệng nói: “Đừng cố giãy dụa, đừng phản kháng, ngoan ngoãn khai ra lai lịch của ngọn lửa diệt thế, nơi này trời cao hoàng đế xa, không ai tới cứu ngươi đâu.”
Vô số âm thanh đồng thời mở miệng, không khác nào ma âm rót vào tai, vang vọng trong đầu Sở Hưu, chấn động tới mức đầu óc y đau nhức.
Sở Hưu thở dài một tiếng, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, từng thân hình trước mắt bỗng mơ hồ vặn vẹo, chỉ có một bóng người là rõ ràng.
Một khắc sau, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém xuống, thời gian và không gian ngưng bặt, thân hình kia cũng bị Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngưng đọng giữa không trung.
Ngay khoảnh khắc đao này chém xuống, Sở Hưu bỗng cảm thấy không đúng.
Một khắc sau, đao thế đảo ngược, một đóa sen đen đã xuất hiện dưới chân Sở Hưu từ lúc nào không hay. Đóa sen đen nở rộ, cánh sen như lưỡi đao nóng rực, mang theo ngọn lửa diệt thế chém về phía Sở Hưu.