Côn Luân Ma Chủ

Chương 1508. Khó phân thật giả, thắng hiểm Thông Huyền




Nhưng một khắc sau, mảnh vỡ ký ức đã như dòng lũ ồ ạt đánh vào, khiến sắc mặt Ma Lợi Kha tái nhợt, thậm chí không khống chế nổi trí nhớ của mình.

Đây không phải mảnh vỡ trí nhớ của một người mà là của mười mấy người, mấy trăm người, thậm chí mấy ngàn người.

Ma Lợi Kha thậm chí không kịp xem xét cẩn thận nội dung trong mảnh vỡ ký ức, nếu không phải tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, không khéo chỉ trong chớp mắt đã bị xung kích thành kẻ ngốc.

“Sao lại như vậy? Không thể nào! Sao trong đầu một người lại có nhiều mảnh vỡ ký ức như vậy?”

Lúc này Sở Hưu bị bao phủ trong vòng xoáy lại mỉm cười quỷ dị với Ma Lợi Kha: “Nhưng ta, đâu phải là người.”

Ma Lợi Kha lập tức biến sắc, nhưng không đợi hắn phản ứng lại, một thanh trường đao mang theo ma khí sâu thẳm đã nhô ra từ hậu tâm hắn, xuyên thủng cả người hắn.

Chỉ trong chớp mắt, ma khí cường đại đột nhiên bộc phát, đao khí sắc bén trên thân đao xé tan kinh mạch toàn thân của Ma Lợi Kha, không lưu lại cho hắn chút sinh cơ nào.

Cho dù sinh cơ đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng Ma Lợi Kha vẫn dựa vào tinh thần lực cường đại của bản thân cố quay đầu lại nhìn Sở Hưu sắc mặt trắng bệch phía sau, trợn tròn hai mắt, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?”

“Như ngươi nói đó thôi, thật thật giả giả, như ảo như thật, ngươi nói xem là bắt đầu từ lúc nào?”

Không đợi Ma Lợi Kha trả lời, trong tay Sở Hưu đã tỏa ra một luồng lực lượng tịch diệt cực mạnh, tiêu diệt hoàn toàn sinh cơ còn lại của Ma Lợi Kha!

Rút đao ra, ném thi thể của Ma Lợi Kha sang một bên, Sở Hưu thở dài một tiếng.

Lúc này sắc mặt y đã trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên tinh thần lực và nguyên thần đã tiêu hao tới cực hạn.

Sở Hưu giả cũng tiêu tan theo, một luồng tinh thần lực ẩn vào trong đầu Sở Hưu.

Tâm ma tặc lưỡi trong đầu Sở Hưu: “Đây là kẻ tu luyện tinh thần lực tới mức cao nhất trong số các võ giả mà ta từng chứng kiến.

Thậm chí hắn có thể dung nhập tinh thần lực vào thiên địa này, xây dựng một trạng thái thật thật giả giả, như thật như ảo, đúng là hiếm thấy, hiếm thấy.”

Sở Hưu đã không rảnh mà để ý tới lời đánh giá của tâm ma, bây giờ tinh thần lực của y tiêu hao quá độ, đầu đau như muốn nứt, di chứng còn nghiêm trọng hơn thiêu đốt khí huyết.

Theo Sở Hưu, mức độ nguy hiểm của trận chiến lần này gần ngang với lúc đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn của Quân Vô Thần.

Tuy căn cơ lực lượng của Sở Hưu rất cường đại, gặp cường giả vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì y cũng có sức đánh một trận, thắng bại chưa rõ.

Gặp cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thực lực tương đối mạnh như Rama, Hư Từ ở dưới hạ giới thì Sở Hưu cũng tự tin mình có nhiều thủ đoạn để giữ mạng.

Nhưng gặp phải loại cường giả như Ma Lợi Kha, tinh thần lực cường đại tới cực hạn, sử dụng ảo thuật vô cùng tinh diệu, số thủ đoạn mà Sở Hưu có thể sử dụng để đối phó với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên nhìn bên ngoài thì trận chiến này hai bên so đấu thực lực, nhưng Sở Hưu luôn chơi công tâm.

Ma Lợi Kha quá tự tin, theo hắn thấy trong số võ giả cùng cấp tuy có người mạnh hơn hắn nhưng gần như không ai có tinh thần lực và ảo thuật cao minh hơn hắn.

Trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn vậy, nói chi tới Sở Hưu.

Hơn nữa từ lúc đầu Sở Hưu luôn thể hiện võ đạo mạnh mẽ bá đạo, căn cơ lực lượng cực kỳ thâm hậu. Có thế nào hắn cũng không ngờ đòn trí mạng mà Sở Hưu dành cho hắn lại là ảo thuật.

Ma Lợi Kha cho rằng trước đó Sở Hưu thi triển đồng thời cả Song Diện Phật Đà và Đại Bi Chú, hai võ kỹ chí cường. Nhưng thực ra từ lúc đó trở đi, Sở Hưu đã truyền toàn bộ tinh thần lực của mình vào tâm ma, nhân lúc Đại Bi Chú xé rách lĩnh vực ảo thuật của Ma Lợi Kha, lại dung nhập tinh thần lực của bản thân vào trong, huyễn hóa thành bộ dạng của Sở Hưu.

Sau đó tâm ma bắt đầu mô phỏng lại dáng vẻ liều mạng tử chiến của Sở Hưu, thật ra đó là ảo thuật nhưng năng lực bắt chước của tâm ma quá mạnh, nó từng tiến vào nguyên thần của Sở Hưu, có thể nói là hiểu rất rõ về Sở Hưu, cho dù là người quen biết trong nhất thời nửa khắc cũng không nhận ra được, nói chi Ma Lợi Kha.

Nhưng tâm ma cứ tồn tại thêm một chút thì Sở Hưu lại tiêu hao một phần tinh thần lực, duy trì ảo thuật này, cho dù tinh thần lực của Sở Hưu không yếu, y cũng không giữ được bao lâu.

Một khi mọi chuyện có gì bất ngờ xảy ra, Sở Hưu bị Ma Lợi Kha phát hiện ra sai lầm, kế hoạch của y cũng thất bại trong gang tấc.

Trận chiến này cực kỳ gian nan hiểm trở, Ma Lợi Kha cũng trở thành vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đầu tiên chết trong tay y. Chỉ có thể nói Sở Hưu quá may mắn còn Ma Lợi Kha quá xui xẻo, hay nên nói là hắn quá tự tin.

Có lẽ theo Ma Lợi Kha, giải quyết một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu thì tự hắn ra tay là được, không cần về Phạm Giáo gọi thêm người.

Vạn nhất Ma Lợi Kha cẩn thận hơn, về Phạm Giáo triệu tập một số cường giả rồi mới ra tay, vậy Sở Hưu còn chẳng có cơ hội đánh cược.

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đầu óc của Sở Hưu đã không đau đớn kịch liệt như trước, y mang thi thể Ma Lợi Kha vào trong Thương Nam Phủ.

Đám người Kha Sát vẫn ở cửa thành, nhưng bọn họ như bị dọa tới mức ngây ngốc, thậm chí không dám nói một câu.

Trước đó lĩnh vực ảo thuật của Ma Lợi Kha che giấu một khoảng thiên địa, bọn họ không thấy được thứ gì.

Sau đó bọn họ mới loáng thoáng chứng kiến có cánh tay ma thần xé rách thiên địa, lại có ngàn con rắn lớn lượn lờ xung quanh quanh.

Tiếp theo đó, lĩnh vực ảo thuật tiêu tan, bọn họ thấy Ma Lợi Kha bị Sở Hưu đâm chết, cảnh tượng như phá hỏng quan niệm sống của bọn họ.

Bọn họ từng thấy cảnh giới thấp đánh bại cảnh giới cao, nhưng đó là chuyện của võ giả cấp thấp.

Còn bây giờ, Sở Hưu lại đâm chết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngay trước mặt bọn họ, chuyện này chấn động tới mức bọn họ không nói ra lời.

Hiện tại đã không ai không phục Sở Hưu.

Tuy quận trưởng tiền nhiệm cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng tuổi tác đã cao, có thể chiến đấu với võ giả cùng cấp hay không còn là ẩn số. Còn Sở Hưu lại dùng tu vi Chân Hỏa Luyện Thần giết chết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngay trước mặt bọn họ. Chuyện này còn có hiệu quả chấn nhiếp cao hơn lúc Sở Hưu chém chết Tôn Càn Thành tới một vạn lần.

Đồng thời bọn họ cũng thầm mặc niệm trong lòng.

Nếu Tôn Càn Thành thấy cảnh này, chắc chắn hắn không dám làm trái ý Sở Hưu.

Thậm chí Sở Hưu có nói với hắn băng là nóng, lửa là lạnh, vợ ngươi ở nhà bàn luận triết lý nhân sinh với người đàn ông khác, hắn cũng lập tức tin tưởng, không hề do dự.

Chỉ có điều Từ Phùng Sơn và Tần Chung lại run rẩy.

Rốt cuộc Thương Ngô Quận này là nơi quái quỷ gì, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng tùy tiện xuất thủ, cũng tùy tiện bị giết chết. Chút thực lực đó của bọn họ đặt ở nơi khác còn là cao thủ, nhưng đặt đến đây đúng là không đáng chú ý.

Sở Hưu kéo thi thể vào thành, tất cả mọi người vô thức lùi lại một bước, ánh mắt đầy sợ hãi.

Sở Hưu nhìn mọi người, lạnh nhạt nói: “Đây là kẻ thù của chi phái chúng ta, tới báo thù riêng. không liên quan tới Hoàng Thiên Các và chuyện ở Thương Ngô Quận, không cần lo lắng.”