Côn Luân Ma Chủ

Chương 1511. Tạo thần




Sở Hưu gõ bàn một cái, lại hỏi: “Chỗ ngươi có tài liệu cặn kẽ về man tộc hay không, ví dụ như hệ thống lực lượng của bọn họ, phương thức chiến đấu, tập quán vân vân.”

Kha Sát gật đầu nói: “Có, một số là ta tự ghi lại, một số là ta lấy được ở chỗ đám buôn tin giang hồ.”

Trong Thương Ngô Quận này, Kha Sát có thể đặt chân tại đây là nhờ quan hệ giữa hắn và đám man tộc này, cho nên hắn cũng bỏ không ít công sức vào những chuyện về man tộc.

Sở Hưu lật xem chỗ tài liệu này, Kha Sát đứng bên cạnh chờ, không dám thúc giục.

Mãi tới nửa đêm, Sở Hưu xem xong tất cả tài liệu, từng kế hoạch không ngừng hiện lên trong đầu, y đột nhiên nói: “Trước đây ngươi đã nói, khi người ngoài xâm lấn thì đám man tộc này rất đoàn kết?”

Kha Sát gật nhẹ đầu.

“Vậy nếu bọn chúng tự giết lẫn nhau thì sao?”

Kha Sát sửng sốt sau đó lắc đầu nói: “Đại nhân định kích động đám man tộc này tàn sát lẫn nhau?

Chiêu này các quận trưởng đời trước của Hoàng Thiên Các đã dùng rồi, nhưng hầu như không có hiệu quả.

Đám man tộc này chỉ có đầu óc ngu si chứ không phải ai cũng là loại ngu ngốc. Trong tộc của bọn họ còn có một số tế tự có chút tâm cơ thủ đoạn.

Huống chi bản thân bọn họ cũng không có nhiều dã tâm và nhu cầu, cho nên nhiều lắm là kích động được một hai bộ lạc tự giết lẫn nhau, sau đó là bị nhận ra. Người ngoài khích bác hầu như không có tác dụng gì.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Người ngoài khích bác hầu như không có tác dụng gì, nhưng người trong bộ lạc thì sao? Chẳng phải bọn chúng tin tưởng tổ tiên của mình, tin tưởng thần của mình à? Nếu thần của bọn chúng ra lệnh cho chúng, ngươi nói xem bọn chúng có tin không?”

“Thần? Lấy đâu ra thần?”

“Không có thì tạo ra một là được.”

Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Nếu kế hoạch thành công, ta chính là thần của man tộc, là hóa thân sú giả của thần hành tẩu trên thế gian.”

Khoảnh khắc này, Kha Sát cảm thấy Sở Hưu đã phát điên rồi.

Sở Hưu nhìn Kha Sát một hồi, trầm giọng nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta phát điên rồi không?”

"Thuộc hạ không dám!" Kha Sát vội vàng nói.

Sở Hưu dùng tay gõ bàn nói: “Chuyện là do người làm, có một số việc không làm thì làm sao biết được kết quả? Kế hoạch trông thì điên cuồng nhưng chỉ cần thành công là có lợi ích cực lớn.

Kha Sát, ta không biết đám man tộc kia muốn gì, nhưng ta biết ngươi muốn gì.

Trong cơ thể ngươi có một nửa huyết thống man tộc, cho dù nó giúp ngươi sống thoải mái trong Thương Ngô Quận này, nhưng cũng khiến cho ngươi từ đầu đến cuối không cách nào đi vào cao tầng của Hoàng Thiên Các.

Ngươi khinh bỉ đám man tộc kia như vậy, có phải cũng là khinh bỉ một nửa huyết thống trong người ngươi không?”

Bị vạch trần vết sẹo nơi đáy lòng, thần sắc Kha Sát lập tức trở nên khó coi, nhưng sợ uy thế của Sở Hưu, hắn vẫn cố nhìn không dám nói nửa câu.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Ngươi biết thân phận ta rồi đấy, ta sẽ không ở mãi tại Thương Ngô Quận, nhưng khi ta đi, ta có thể dẫn theo một người, ví dụ như... ngươi.

Ta và người hành tẩu Đông Vực, Lục Tam Kim là hảo hữu chí giao. Chỉ cần ta nói với hắn một tiếng, điều ngươi về tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa chắc ngươi cũng biết chức vụ người hành tẩu Đông Vực đại diện cho điều gì, không khéo sau này Lục Tam Kim chính là các chủ Hoàng Thiên Các đời tiếp theo. Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành thành viên trực hệ của các chủ.

Ta giết Tôn Càn Thành, có phải các ngươi nghĩ ta làm việc bá đạo lắm không? Trên thực tế, Sở Hưu ta làm việc coi trọng nhất là đạo lý.

Tôn Càn Thành bất kính với ta, cho nên hắn đáng chết.

Nhưng nếu ngươi thành tâm giúp ta, tương lai ta có thể đem tới cho ngươi không ít lợi ích.”

Giọng nói của Sở Hưu hoàn toàn không mang theo ý dụ dỗ, cứ như bày một loạt hiện thực ra trước mắt hắn, xem hắn lựa chọn ra sao.

Thật ra lúc này Sở Hưu cũng đang hoài niệm những thân tín như Mai Khinh Liên ở dưới hạ giới.

Xưa nay y làm việc luôn thích dùng chiêu hiểm, khi ở hạ giới đã dùng kế hoạch nguy hiểm không phải một hai lần.

Nếu là ở hạ giới, đưa ra kế hoạch này chắc đám người Mai Khinh Liên cũng sẽ kinh hãi, nhưng sau khi cơn khiếp sợ qua đi là lập tức chấp hành.

Bọn họ không tin tưởng kế hoạch, nhưng lại tin tưởng bản thân Sở Hưu.

Chuyện này dẫn tới việc cho dù Sở Hưu có đưa ra kế hoạch viển vông tới mức nào, bọn họ cũng dám thực hiện, đâu phải như bây giờ còn phải hứa hứa hẹn hẹn.

Nửa ngày sau, Ma Lợi Kha khẽ cắn môi thi lễ với Sở Hưu nói: “Đại nhân là quận trưởng, là cấp trên của ti chức, chỉ cần đại nhân định làm, đương nhiên ti chức cũng phải dốc toàn lực phối hợp.”

Tuy hắn không nói rõ nhưng hiển nhiên đã quyết định sẽ trung thành với Sở Hưu.

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng rồi, ngươi có biết công pháp của man tộc không? Đưa ta xem thử, ta còn cần thí nghiệm một chút.”

Tuy Kha Sát không biết Sở Hưu có ý gì nhưng hắn vẫn đứng lên nói: “Thứ mà đám man tộc kia sử dụng không phải võ công, thậm chí bọn chúng không tu luyện được nội lực, trong man tộc chỉ có hai phương thức chiến đấu.

Một là bí thuật quỷ dị, cái này thì ta cũng không biết nguyên lý ra sao, dù sao nó nằm trong tay những vu sư và tế tự, man tộc bình thường sẽ không biết.

Còn một loại là lực lượng mà đại đa số man tộc đều có thể lĩnh ngộ, bọn chúng gọi thứ này là ơn huệ của tiên tổ, hay ân đức thần ban.”

Nói đoạn, Kha Sát vươn tay, thiên địa nguyên khí hội tụ trong cánh tay của hắn, lực lượng đại địa lập tức bám vào cánh tay khiến cho cánh tay của hắn như có sức nặng vạn quân.

Sau khi giải tán lực lượng, Kha Sát nhún vai nói: “Thật ra đây là thủ đoạn của những chiến sĩ man tộc, chỉ dựa vào lực tương tác của bản thân đối với thiên địa để cảm ngộ lực lượng của thiên địa, hấp thu vào cơ thể mình hình thành nên dị năng như vậy.

Thật ra đây là một cách thể hiện của Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chắc chắn đám người kia sẽ không biết thế nào là Thiên Nhân Hợp Nhất. Bọn chúng thích gọi cái này là tổ tiên hiển linh.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, nếu vậy, cũng không khác với kế hoạch trước đó của y.

Sở Hưu lấy ra một pho tượng, hỏi Kha Sát: “Trước đó trên đường ta thấy có một bộ lạc man tộc, hình xăm vật tổ khá giống pho tượng này, bộ lạc man tộc này là bộ lạc nào?”

Pho tượng này như phật mà không phải phật, chẳng khác nào ma thần, chính là pho tượng ghi lại môn thần thông Pháp Thiên Tượng Địa.