Côn Luân Ma Chủ

Chương 1512. Bộ lạc Hắc La 1




Pho tượng mà Sở Hưu cầm ghi chép một môn thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng sau khi bị luồng ma khí kỳ dị trong cơ thể y tẩy rửa, thần thông đã dung nhập vào trong người Sở Hưu, pho tượng này giờ chỉ là một pho tượng bình thường.

Nhưng do từng gánh vác thần thông, pho tượng này cũng tự động hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh, nhưng không nhiều, miễn cưỡng coi là một món bảo bối nhỏ không tệ.

Vừa rồi lúc ở trên phố y đã cảm thấy hình vẽ vật tổ của một bộ lạc rất giống với bức tượng trong tay y, không phải cùng một thứ nhưng cùng phong cách. Cho nên Sở Hưu nghi ngờ bức tượng này có liên quan tới Đại La Thiên.

Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là y phát hiện thật ra phương thức tu luyện của man tộc rất giống thần thông.

Không cách nào tu luyện theo ghi chép bằng câu chữ, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân cảm ngộ đủ loại lực lượng trong thiên địa sau đó hiển hóa thành dị năng, có thể nói đây là phương pháp mượn dùng lực lượng thiên địa nguyên thủy nhất.

Còn thần thông cũng như vậy, bản thân nó là một cách diễn hóa thể hiện quy tắc thiên địa, thấy được nhưng không cảm giác được, ngươi biết thì là biết, không cách nào dạy cho người khác.

Kha Sát nhìn bức tượng kia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân nói là bộ lạc Hắc La à? Trong số các bộ lạc man tộc, bọn họ cũng khá nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là các loại vu thuật.”

“Bộ lạc Hắc La này là đại bộ lạc hay tiểu bộ lạc?”

Kha Sát suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thế nào đây nhỉ, không tính là lớn nhưng cũng không coi là nhỏ.”

Bộ lạc Hắc La này có rất nhiều người, không thua gì những đại bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, nhưng thực lực lại không mạnh, chưa từng xuất hiện chiến sĩ cường đại nào.

Nhưng tế sư tiền nhiệm của bộ lạc Hắc La lại rất khủng khiếp. Chậc chậc, mụ già đó từng yểm chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng cũng vì vậy mà bị thương, trước đây không lâu vừa chết xong.

Khi mụ già ấy còn sống, bộ lạc Hắc La cũng coi là đại bộ lạc, bây giờ à, tính là cỡ trung đi. Nếu là đại bộ lạc có nội tình, bọn họ đã chẳng tới đây trao đổi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, không lớn không nhỏ? Vậy càng tốt.

Sở Hưu lấy từ trong hộp báu không gian ra một cái mặt nạ bằng sắt đen, chính là mặt nạ của Thanh Long Hội.

Sở Hưu vẫn luôn mang theo thứ này làm kỷ niệm.

Sở Hưu dựa theo hình dáng của bức tượng kia, trạm trổ khắc họa trên mặt nạ. Một lúc lâu sau một cái mặt nạ thần ma dữ tợn đã xuất hiện trong tay Sở Hưu, sinh động như thật, màu sắt đen sáng bóng.

“Truyền một chút lực lượng bản nguyên của ngươi vào, chỉ cần có tác dụng chấn nhiếp lòng người là được.” Sở Hưu nói với tâm ma.

Tâm ma hơi bất mãn nói: “Lực lượng bản nguyên của ta rất quý giá, bây giờ ở đây không phải bản thể của ta, dùng chút lực lượng bản nguyên là ít đi chút đó.”

Sở Hưu hừ nhẹ nói: “Đừng nói nhảm, ngay chút yêu cầu cỏn con đó còn không làm được thì cần ngươi làm gì?

Làm cho tốt, ta tìm cơ hội cho ngươi dung hợp với nguyên thần, để ngươi đoạt xá thân người, trở thành ’người’ thật sự một lần.”

Tâm ma khinh thường: “Ta từng xem nội tâm của ngươi rồi, còn chơi trò cây gậy và củ cà rốt với ta?”

Tuy tâm ma nói vậy nhưng nó vẫn thành thật truyền một chút lực lượng bản nguyên của mình vào mặt nạ.

Chính vì từng xem qua nội tâm của Sở Hưu nên nó biết Sở Hưu rất giữ lời hứa.

Thật ra lực lượng của tâm ma cực kỳ phức tạp, không phải nhắm vào tinh thần mà là bản tâm của con người.

Cho nêu sau khi lực lượng của tâm ma truyền vào, Kha Sát nhìn thoáng qua cái mặt nạ mà toàn thân như đắm chìm vào đó, thất tình lục dục không ngừng hiển hiện sâu trong nội tâm. Lúc này hắn mới cảm thấy không đúng, vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cái mặt nạ đã mang vẻ hoảng sợ.

Hắn tận mắt chứng kiến đây chỉ là một cái mặt nạ sắt đen bình thường, được Sở Hưu chạm trổ thành hình dạng như vậy, sau đó lại có thêm năng lực, chẳng lẽ Sở Hưu còn là đại sư luyện khí?

Sở Hưu không quan tâm tới suy nghĩ của Kha Sát, gọi hắn tới gần, thì thầm một hồi rồi trực tiếp triển khai hành động.

Ở một con đường phía đông của Nam Anh Phủ, vài chục man tộc bộ lạc Hắc La đang buôn bán một số hung thú mà bọn họ săn giết được.

Một gã to con man tộc cầm một cái đầu thú một sừng cao cỡ đầu người đứng đó rao hàng. Hắn quay sang nhìn các tộc nhân khác mỉm cười nói: “Dọn dẹp chút đi, hôm nay đám ngoại tộc cũng khá lưu loát, đợi ta bán nốt cái đầu Sí Giác Thú cuối cùng này, chúng ta sẽ về bộ lạc.”

Tộc nhân khác lập tức hoan hô, so với những thành thị mà đám ngoại tộc này xây dựng, bọn họ vẫn thích rừng rậm nhà mình hơn.

Vì đại tế ti từng nói, rừng rậm mới là khu vực mà thần ban cho bọn họ, đám ngoại tộc kia chặt cây xẻ núi, tuy xây dựng được cung điện cao lớn hoa lệ nhưng lại làm tổn hại món quà của thần linh, là xúc phạm tới thần.

Bên cạnh bọn họ, cách đó không xa, một chiến sĩ man tộc của bộ lạc khác thân mặc chiến giáp cười nhạo nói: “Đông Ba Khang, đừng đợi nữa, ngươi không bán được cái đầu Sí Giác Thú ấy đâu.

Đám ngoại tộc kia cực kỳ gian xảo, bọn họ chỉ cần cái sừng của Sí Giác Thú thôi, còn sừng của con này đã bị tổn hại, không bán được đâu.

Đại tế ti của các ngươi chết rồi, các ngươi thậm chí bắt một con Sí Giác Thú thôi cũng làm hỏng sừng, đúng là rác rưởi. Có phải thần của các ngươi từ bỏ các ngươi, có phải tổ tiên của các ngươi cũng thấy xấu hổ vì các ngươi không?”

Chiến sĩ man tộc này thuộc bộ lạc khác, trước đó từng có chút xung đột với bộ lạc Hắc La, lúc này thấy đối phương đang lúc suy yếu nên không hề do dự lên tiếng châm chọc.

Đa số người man tộc đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nói đơn giản hơn là không khống chế được cảm xúc của mình.

Mấy người trẻ tuổi của bộ lạc Hắc La lập tức xông tới nhưng lại bị Đông Ba Khang ngăn lại. Hắn biết đám người mình không phải đối thủ của bọn chúng.

Lúc này một đứa trẻ mới hơn mười tuổi sắc mặt giận dữ cầm cung tên trong tay lên, bắn một mũi tên về phía chiến sĩ man tộc đối diện. Đương nhiên kết quả là thậm chí còn không để lại dấu vết gì trên chiến giáp của đối phương.

Nhưng sắc mặt chiến sĩ man tộc kia lại lập tức trầm xuống: “Bộ lạc Hắc La các ngươi dám ra tay với ta?”

Nói đoạn, hắn cầm một thanh đao răng thú lên định động thủ, nhưng ngay lúc này Kha Sát lại đột nhiên, nói bằng ngôn ngữ man tộc thuần thục: “Dừng tay! Doãn Kha Kỳ, ngươi là chiến sĩ tiếng tăm lừng lẫy trong man tộc, sao nào, đao trong tay ngươi là để ức hiếp con nít à?”

Trong man tộc Kha Sát cũng khá nổi danh, tuy ai cũng biết hắn có quan hệ rất sâu với đám người ngoại tộc kia, nhưng bọn họ không hiểu rốt cuộc tông môn đó là thế lực ra sao.

Bọn họ chỉ biết Kha Sát có thực lực, thực lực còn rất mạnh, không thua những chiến sĩ cường đại trong man tộc.

Hơn nữa Kha Sát còn có thể mang lại cho bọn họ rất nhiều lợi lộc, cho nên phần lớn các bộ lạc man tộc không muốn trêu chọc hắn.

Thấy Kha Sát xuất hiện ngăn cản, Doãn Kha Kỳ hừ lạnh một tiếng nói: “Lần sau tốt nhất nên cần khẩn thần linh phù hộ cho được may mắn như hôm nay!”