Côn Luân Ma Chủ

Chương 1513. Bộ lạc Hắc La 2




Thấy Doãn Kha Kỳ rời khỏi, Đông Ba Khang thở dài một tiếng nói với Kha Sát: “Đa tạ Kha Sát huynh đệ đã hỗ trợ. Tên Doãn Kha Kỳ kia đúng là Ngân Cẩu trong rừng, ngày thường đi theo sau mãnh thú không dám thò đầu ra, chỉ lúc nào mãnh thú già yếu hắn mới dám nhẹ nanh múa vuốt ra vẻ uy phong.”

Kha Sát lắc đầu nói: “Không phải ta muốn giúp các ngươi.”

Đông Ba Khang kinh ngạc nói: “Thế thì là ai?”

Kha Sát cố giữ thần sắc ổn định, trầm giọng nói: “Là thần thật sự của tộc ta! Chân thần duy nhất!”

Trong man tộc có người thờ cúng hỏa thần, có người lại thờ lôi thần, còn có hổ thần miêu thần gì đó, nhưng chỉ thiếu đúng cách nói chân thần này. Cho nên Đông Ba Khang nghe xong cũng sửng sốt.

Kha Sát chỉ phía cuối con phố, Sở Hưu mặc bộ áo đen, quanh người bao phủ trong một cảm giác cực kỳ huyền diệu.

Sau khi giao chiến với Ma Lợi Kha, khả năng vận dụng tinh thần lực của Sở Hưu đã cao hơn trước một chút.

Dùng tinh thần dẫn dắt thiên địa sẽ tạo thành loại lực trường kỳ quái dị thường này, khiến người ta có cảm giác cực kỳ huyền bí.

“Người ngoại tộc!”

Đông Ba Khang và những chiến sĩ của bộ lạc Hắc La sau lưng hắn đều lộ vẻ căm thù và cảnh giác.

Tất cả man tộc đều cực kỳ căm thù đám người ngoại tộc đã cướp đi quê hương của bọn họ.

Cho dù bọn chúng có muốn hòa giải cũng vô dụng.

Cũng như quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm, cho dù hắn dùng chính sách lôi kéo man tộc nhưng cuối cùng vẫn chết trong bạo động của man tộc.

“Một kẻ ngoại tộc như ngươi mà có lòng tốt tới cứu chúng ta ư?

Lam Ưng trên không trung ném thịt xuống không phải bố thí cho đám thú nhỏ trong rừng mà để bắt được càng nhiều con mồi!”

Sở Hưu đeo cái mặt nạ mà y chế tạo, chuyện này khiến đám người Đông Ba Khang giật nảy mình.

Sao cái mặt nạ này lại giống Sơn Thần mà bộ lạc Hắc La bọn họ thờ cúng đến vậy?

Trên mặt nạ như có ma lực, khiến người nhìn bất giác sa vào trong.

Một giọng nói thăm thẳm vang lên trong đầu bọn họ: “Người của ngoại tộc? Trong mắt thần chỉ có con dân của người, không có nội tộc hay ngoại tộc.

Cơ duyên của bộ lạc Hắc La là do tổ tiên đã chết của các ngươi trả giá cực lớn đổi lại. Các ngươi có chắc mình muốn vứt bỏ nó không?”

Sở Hưu không biết ngôn ngữ của man tộc, huống chi mỗi bộ lạc man tộc thì ngôn ngữ lại có điểm khác biết, muốn học cũng rất khó khăn.

Cho nên cách đơn giản nhất là vận dụng tinh thần lực để diễn tả ý tứ của mình, đương nhiên điều kiện bắt buộc là thực lực của đối phương phải thấp hơn ngươi nhiều hoặc đối phương không phản kháng, bằng không sẽ là giao chiến bằng tinh thần lực.

Đông Ba Khang không biết cơ duyên là có ý gì, nhưng lúc này tinh thần lực của hắn đã chìm vào một trạng thái hết sức kỳ dị, mọi cảnh giác như đều biến mất.

Nghe vậy hắn vội vàng la lên: “Không! Đương nhiên là không!”

“Vậy dẫn ta tới bộ lạc của ngươi, tới gặp người thật sự có quyền quyết định trong bộ lạc của ngươi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, không ngờ Đông Ba Khang lại gật nhẹ đầu, dẫn Sở Hưu đi vào sâu trong rừng rậm.

Kha Sát ở bên đành cắn răng đi theo sau lưng Sở Hưu.

Hắn biết Sở Hưu định làm gì, vạn nhất Sở Hưu bị phát giác, toàn bộ bộ lạc Hắc La sẽ liều mạng với bọn họ, thậm chí còn triệu tập các bộ lạc man tộc khác, bọn họ có ra khỏi Nam Man được không cũng là ẩn số.

Nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng chẳng còn đường quay đầu, đành đặt cược theo Sở Hưu.

Trong rừng vốn không có nhiều con đường, đám người Đông Ba Khang lại hoàn toàn không có biển báo giao thông trong rừng, chỉ rẽ trái rẽ phải, tốn gần một ngày với tốc độ cực nhanh mới tới một căn cứ của bộ lạc man tộc.

Cái gọi là bộ lạc Hắc La, thật ra là lều bạt đơn sơ được chế từ cây cối, cảm giác cực kỳ nguyên thủy.

Những thứ vây thành một vòng xung quanh chính là tường thành. Điểm kỳ dị nhất là ngoài cổng của bộ lạc Hắc La còn nuôi một con báo săn toàn thân đen kịt, thân hình cực kỳ to lớn, phải cỡ một con voi, quanh người tỏa ra khí tức hung ác.

Đến cửa bộ lạc Hắc La, lúc này Đông Ba Khang mới phản ứng lại, rốt cuộc mình đã làm gì? Không ngờ hắn lại dẫn một người ngoài tới bộ lạc của mình, rốt cuộc mình đang làm gì?

Không đợi Đông Ba Khang kịp có hành động gì, một âm thanh sang sảng đã vọng lại: “Lần này thu hoạch thế nào? Đám ngoại tộc giảo hoạt kia có lừa gạt các ngươi trong lúc buôn bán trao đổi không?”

Một gã cao to trên mặt vẽ hoa văn ngọn lửa, người mặc chiến giáp xuất hiện trước cửa. Khí thế quanh người hắn vô cùng cường đại, thậm chí mỗi bước chân hạ xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, cứ như có con thú khổng lồ đang bước đi.

Nhưng khi hắn thấy Sở Hưu và Kha Sát, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Hắn nhận ra Kha Sát, Kha Sát tới đây cũng rất bình thường.

Có điều tuy gã đeo mặt nạ kia tuy trông rất kỳ quái, nhưng cứ xem khí tức trên cơ thể hắn là biết, chắc chắn y là người ngoại tộc!

Kha Sát dùng tốc độ nhanh nhất truyền âm cho Sở Hưu nói: “Hắn là tộc trưởng Hắc Kiệt của bộ lạc Hắc La, sau khi đại tế ti của bộ lạc Hắc La chết, hắn là đệ nhất cường giả trong bộ lạc Hắc La.

Khó mà đánh giá cụ thể thực lực của hắn mạnh tới mức nào, vì hắn không như đại tế ti của bộ lạc Hắc La, không có chiến tích giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Nhưng số võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chết trong tay hắn lại không ít, ít nhất ta còn không đỡ được ba nhiêu của hắn.”

“Đông Ba Khang! Ngươi làm cái quỷ gì vậy, vì sao lại dẫn một kẻ ngoại tộc tới bộ lạc?” Hắc Kiệt quát lớn, âm thanh như sấm nổ.

Đông Ba Khang lắp bắp nói: ”Trước đó Doãn Kha Kỳ tới gây sự với ta, là Kha Sát... không, là người ngoại tộc này cứu ta, hắn còn nói hắn mang cơ duyên của tổ tiên tới, là chân thần gì đó...”

“Hắn nói là ngươi tin à!”

Đông Ba Khang còn chưa nói xong đã bị Hắc Kiệt ngắt lời.

Lúc này Sở Hưu lại điềm nhiên nói: “Tộc trưởng không cần kích động như vậy. Ta đã nói rồi, ta mang theo ý chí của chân thần tới đây, cho bộ lạc Hắc La các ngươi một cơ duyên lớn.

Cơ duyên lớn này là tổ tiên của bộ lạc Hắc La các ngươi trả giá cực lớn đổi lại, có nhận hay không là các ngươi tự quyết định.”

Cảm nhận được âm thanh trong đầu, sắc mặt Hắc Kiệt cũng biến đổi.

Chưa nói tới chuyện kẻ ngoại tộc này nói thật hay nói dối, chỉ riêng tinh thần lực của hắn đã cực kỳ cường đại, thậm chí cường đại tới mức bỏ qua phòng ngự tinh thần của hắn.

“Đợi một chút, ta không giỏi mấy chuyện này, mời tế ti đến.”

Kha Sát sửng sốt, chẳng phải tế ti của bộ lạc Hắc La đã chết rồi à? Sao lại xuất hiện một tế ti khác?

Một lúc sau, không ngờ người của bộ lạc Hắc La lại dẫn một cô gái trẻ tuổi đến.

Cô gái này vóc dáng cao gầy, tuy mặc áo đen nhưng khó giấu nổi những đường cong của cơ thể.

Hơn nữa tuy làn da cô cũng đen thui như những man tộc bình thường nhưng ngũ quan tinh tế, gương mặt không có nhiều hình xăm như những man tộc khác, chỉ có chỗ mi tâm điểm xuyết một ngôi sao.

Cho dù đặt ở bên ngoài, tướng mạo của cô gái này cũng là mỹ nhân.