Nhìn Sở Hưu đứng đó giả thần giả quỷ với bộ lạc Hắc La, mồ hôi lạnh của Kha Sát suýt rơi xuống đất.
Đúng là đám man tộc này đầu óc ngu si, bọn chúng cũng tin tưởng có thần linh và anh linh của tổ tiên, nhưng đầu óc ngu si không có nghĩa là tất cả bọn chúng đều là ngu ngốc, không thể nào có chuyện ngươi nói mình là sứ giả của thần thì bọn chúng tin ngươi là sứ giả thật.
Cho dù Sở Hưu nói trời nói bể đi nữa, chỉ cần không lấy ra được thứ gì có ý nghĩa, chắc chắn bọn chúng sẽ không tin tưởng.
Có lẽ một số man tộc bình thường bị tinh thần lực dẫn dụ sẽ vô thức tin tưởng Sở Hưu, nhưng những kẻ có địa vị nhất định trong man tộc như Hắc Kiệt và Lục Phi, cho dù đầu óc có ngu si thì họ cũng có tâm tư nhất định, sẽ không dễ dàng tin tưởng kẻ khác.
Lục Phi vẫn nhìn Sở Hưu với vẻ cảnh giác: “Món quả? Quà gì?”
Sở Hưu điểm nhiên nói: “Lực lượng của bộ lạc các ngươi là do thần linh ban xuống, khiến cho các ngươi nhận được lực lượng từ thiên địa.
Đương nhiên món quà này cũng là khiến lực lượng các ngươi thu được càng mạnh mẽ hơn. Ai trong các ngươi tới thử trước nào?”
Lục Phi và Hắc Kiệt đưa mắt nhìn nhau, Hắc Kiệt nói: “Ta là tộc trưởng, để ta thử trước.”
Trong một bộ lạc, đôi khi người quan trọng nhất không phải tộc không phải tộc trưởng mà là tế ti.
Tộc trưởng chỉ là chiến sĩ có uy danh lớn nhất, còn tế ti mới là người dẫn dắt cả bộ lạc sinh sống.
Lúc này, Đông Ba Khang vừa dẫn đường cho Sở Hưu đột nhiên đứng ra nói: “Tộc trưởng, là ta dẫn bọn họ tới, bất luận bọn họ nói thật hay nói dối, cứ để ta làm người đầu tiên đi.
Chiến sĩ của bộ lạc Hắc La cần có trách nhiệm, đây là lời mà lão tộc trưởng từng dạy ta.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Yên tâm đi, món quà của thần linh sẽ không có nguy hiểm.”
Tuy Sở Hưu nói vậy nhưng trong lòng Đông Ba Khang vẫn thấy thấp thỏm.
Hắn như quên mất lúc trước mình như bị ma xui quỷ khiến, dù sao trực giác nói với hắn, thần, không nên dùng thủ đoạn như vậy.
Trong tay Sở Hưu hiện lên ngọn lửa màu vàng bạc, đó là nội lực chân hỏa.
“Bây giờ cảm thụ một chút nhiệt độ của thần hỏa, đây là món quà của thần linh.”
Đông Ba Khang vô thức giơ tay chạm vào nội lực chân hỏa, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã cảm thấy một nỗi đau kịch liệt thấm sâu tận xương tủy, khiến hắn lập tức hét thảm một tiếng.
Hắc Kiệt và Lục Phi lập tức biến sắc, bọn họ đang định ngăn cản đã nghe Sở Hưu nói: “Tập trung tinh thần! Nhớ cho kỹ cảm giác này!
Lực lượng mà thần ban cho các ngươi không phải lúc cần mới có thể sử dụng, ngươi phải dung nhập nó vào cơ thể của mình, dung nhập vào mỗi giọt máu tươi, mỗi khúc xương của mình!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, tuy Đông Ba Khang vẫn còn kêu la thảm thiết nhưng từng luồng lực lượng thiên địa lại truyền vào cơ thể hắn, dần dần dung hợp với cơ thể hắn, khiến thân hình hắn bắt đầu gồ lên, khí tức không ngừng lớn mạnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, kể cả Kha Sát cũng vậy.
Đông Ba Khang là chiến sĩ có kinh nghiệm của bộ lạc Hắc La, cũng có chút thực lực nhưng lại không mạnh. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng hơi lớn, chỉ có thể giao chiến với võ giả cảnh giới Chân Đan.
Còn bây giờ khí tức của hắn đã đạt tới trình độ của các chiến sĩ cường đại trong bộ lạc, đủ sánh vai với võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Cảnh tượng này khiến Kha Sát chấn động nhất, vì hắn biết man tộc vốn không thể học cách tu luyện của nhân tộc, cũng không thể hấp thu chân khí nội lực của nhân tộc. Bây giờ Sở Hưu lại cưỡng ép tăng cường thực lực một chiến sĩ man tộc, rốt cuộc y làm thế nào?
Thật ra phương pháp của Sở Hưu rất đơn giản, y chỉ sửa đổi lại chân hỏa luyện thân một chút, dùng lên người đám man tộc này mà thôi.
Trước đó Sở Hưu bảo Kha Sát tìm tài liệu về man tộc, còn bảo Kha Sát thể hiện lực lượng của man tộc, đó là y muốn thử xem rốt cuộc võ đạo của man tộc trông như thế nào.
Thực chất trong những tài liệu kia, mô tả về lực lượng của man tộc đã rất toàn diện. Dù sao người của hạ giới tới đây đã hơn vạn năm, đã nghiên cứu thấu triệt.
Man tộc không thể tu luyện võ công của nhân tộc, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, vì bọn họ không biết cái gì là võ đạo.
Võ đạo là thứ rất phức tạp, từ kinh mạch máu thịt, nội lực đan điền, bao gồm cả lý giải của bản thân về thiên địa, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên các loại, đây là hệ thống cực kỳ phức tạp.
Cho nên bất luận là ngươi học võ từ khi còn bé hay khi trưởng thành mới học, ngươi cũng phải hiểu được toàn bộ hệ thống, hiểu được văn hóa của nhân tộc mới được.
Nhưng đám man tộc này không biết chữ, không hiểu ngôn ngữ nhân tộc, có lẽ bắt bọn chúng học cả đời cũng không học được.
Trừ phi như Kha Sát, tuy trong người có một nửa huyết thống man tộc nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên nhân tộc, được giáo dục như các võ giả khác, cho nên hắn mới có tu vi như hiện tại.
Đương nhiên man tộc cũng có lực lượng của mình, thứ này hoàn toàn dựa vào thiên phú
Đại đa số man tộc đều có lực lượng cơ thể cực kỳ kinh người, trẻ con cũng có thể xé xác hổ báo.
Còn chiến sĩ man tộc trưởng thành, nếu có thiên phú tương đối tốt, bọn họ có thể cảm ứng được lực lượng trong thiên địa, theo bản năng dẫn dắt lực lượng này tới, mượn dùng một bộ phận lực lượng, rất giống với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Cho nên chiến sĩ man tộc đạt tới bước này đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, điểm khác biệt là cả đời bọn họ chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này, hơn nữa lực lượng cơ thể cũng cao hơn võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vô số lần.
Nhưng man tộc vốn không biết cách khống chế loại lực lượng này, bọn họ chỉ mượn lực lượng này theo bản năng, sau khi dùng xong là lực lượng tiêu tán trong thiên địa.
Tuy còn lại một chút lực lượng trong cơ thể, nhưng lại cực kỳ bé nhỏ, không có tác dụng gì lớn.
Bây giờ cách làm của Sở Hưu cũng đơn giản đến thô bạo, thật ra là cho bọn họ trải nghiệm cảm giác chân hỏa luyện thân, sau đó cưỡng ép nhét lực lượng của thiên địa vào trong thân thể họ. Chỉ cần ngươi chịu đựng được thì lực lượng này là của ngươi, nguyên lý cũng không khác chân hỏa luyện thân bao nhiêu.
Cảm giác Đông Ba Khang đã sắp tới cực hạn, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi không chịu được quá nhiều lực lượng của thần.”
Đông Ba Khang kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, lúc này tình trạng của hắn đã vượt qua đỉnh phong khi còn trẻ, thậm chí gương mặt vốn già nua cũng trở nên trẻ trung hơn một chút.
Đông Ba Khang nắm hai nắm đấm, bên trên lập tức có một tầng lửa lóe lên, hắn đánh xuống đất một quyền, mặt đất nổ thành cái hố hơn mười trượng, tựa như động đất, mặt đất xung quanh xuất hiện vết rạn, cây cối gãy tan, lều chõng sụp đổ.
“Đây là lực lượng của ta?”
Đông Ba Khang không thể tin nổi nhìn hai tay mình.
Khóe miệng Hắc Kiệt giật một cái nói: “Ngươi phụ trách lấp đất đi, lều chõng sụp xuống ngươi cũng phụ trách dựng lại. Bây giờ ngươi có cảm thấy có gì không ổn không?”