Đông Ba Khang lắc đầu nói: “Trừ hơi mệt, hơi đau ra thì không có gì không ổn. Ngược lại còn tràn ngập lực lượng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Nghe câu này, người của bộ lạc Hắc La đều nhìn về phía Sở Hưu, lần này bọn họ như đang nhìn thần linh.
Bao năm qua, không phải man tộc chưa từng thư nghiệm học công pháp của nhân tộc.
Kết quả cướp được điển tịch mà đọc không hiểu.
Thậm chí bọn họ còn bắt cóc võ giả nhân tộc tới, nhưng nghe mấy võ giả ấy nói họ vẫn không hiểu được, khó khăn lắm mới tìm được phiên dịch, kết quả phiên dịch xong lại không hiểu, cho nên cuối cùng đành từ bỏ.
Sở Hưu là người đầu tiên không nói mấy thứ linh tinh ấy, trực tiếp ‘nhồi’ lực lượng vào người họ, đây không phải thần tích thì là gì?
Hắc Kiệt và Lục Phi nhìn nhau, cho dù là bọn họ giờ cũng không nhịn được bắt đầu tin tưởng.
Dù sao trong bao năm qua, chưa ai có thể ban cho man tộc lực lượng cường đại như vậy, cho dù là một số người có kiến thức trong man tộc muốn học theo công pháp của nhân tộc cũng không được.
Ngần ấy thời gian, bọn họ chỉ học được duy nhất một thứ, đó là cách sử dụng các loại chiến giáp và binh khí của nhân tộc, dù sao cũng không cần nhiều đầu óc.
Người trước mặt lại giúp bọn họ nhận được lực lượng cường đại như vậy chỉ trong chớp mắt, đây không phải thần tích thì là gì?
Đương nhiên Sở Hưu không nói cho họ, chỉ cần có người thông minh nhớ kỹ cảm giác chân hỏa luyện thân, chỉ cần chịu được loại đau đớn này, lực lượng có thể tiếp tục tích lũy, chẳng qua là không rõ ràng như lần đầu tiên thôi.
Thái độ của Hắc Kiệt cũng trở nên cung kính, hắn thận trọng hỏi: “Vì sao Đông Ba Khang lại cảm thấy đau đớn như vậy?”
Sở Hưu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đây là lực lượng của thần linh, phàm nhân gánh vác lực lượng của thần linh, sao có thể không trả giá? Sao nào, các ngươi không chịu được chút đau đớn như vậy à?”
Hắc Kiệt vội vàng nói: “Đâu có! Dũng sĩ của bộ lạc Hắc La ta cho dù bị Thực Kim Nghĩ gặm nhấm máu thịt cũng không chớp mắt.”
Nói như vậy nhưng Hắc Kiệt lại đánh mắt cho Lục Phi.
Lục Phi lặng lẽ tới gần Đông Ba Khang, trên tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lá âm u, truyền vào người Đông Ba Khang.
Sở Hưu có thể cảm giác được, không ngờ luồng lực lượng kia còn mang theo tinh thần lực tự nhiên, còn có sinh cơ Ất Mộc. Xem ra đám đại tế ti man tộc này đều am hiểu tinh thần lực chứ không phải cận chiến.
Lục Phi gật đầu với Hắc Kiệt, ra hiệu Đông Ba Khang không có vấn đề gì.
Bọn họ một là tộc trưởng một là đại tế ti, từng tiếp xúc với võ giả Đại La Thiên, biết thủ đoạn quỷ dị của bọn họ, cũng biết họ có nhiều bí pháp tiêu hao tuổi thọ đổi lấy lực lượng. Bọn họ sợ Sở Hưu dùng loại bí pháp này lừa họ.
Nhưng bây giờ kiểm tra lại, Đông Ba Khang không những không có vấn đề gì mà sinh cơ còn dồi dào hơn trước kia.
Lần này Hắc Kiệt đã yên tâm, hắn gật nhẹ đầu, giơ tay lên trán thi lễ với Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, tộc trưởng bộ lạc Hắc La, Hắc Kiệt, xin thần sứ đại nhân ban tặng.”
Sở Hưu gật đầu, phóng một luồng nội lực chân hỏa tới trước mặt Hắc Kiệt. Sau khi chạm vào nội lực chân hỏa, Hắc Kiệt chỉ rên khẽ một tiếng rồi không phát ra âm thanh nào nữa, chuyện này khiến Sở Hưu sửng sốt, vị này đúng là mạnh mẽ.
Sở Hưu cũng biết cảm giác đau đớn khi chân hỏa luyện thân. Toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi giọt máu tươi đều bị thiêu đốt, không mấy ai chịu được cảm giác đau đớn này.
Biểu hiện của Hắc Kiệt khi dẫn dắt nguyên khí nhập thể khiến Sở Hưu giật nảy mình.
Thực lực của hắn vốn đã mạnh hơn Đông Ba Khang nhiều, khi thiên địa nguyên khí tiến vào thân thể hắn, không ngờ còn tạo thành một cơn bão nguyên khí.
Trước đó hắn đã có thực lực gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lúc này được luồng lực lượng mới tăng cường, thậm chí khí thế của hắn đã tăng trưởng tới mức sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Hơn nữa sức chịu đựng của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, tuy đau tới mức mồ hôi đầy đầu nhưng hắn vẫn không hét lên, vẫn không ngừng chịu đựng.
Thấy lực lượng của hắn tăng lên càng ngày càng cao, Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Thần lực vô cùng nhưng sức người lại có hạn.
Chớ có tham lam, bằng không thần lực phản ngược lại sẽ là biến khéo thành vụng.”
Nghe Sở Hưu nói như vậy, Hắc Kiệt mới ngừng thôn tính lực lượng thiên địa.
Thở dài một tiếng, Hắc Kiệt không chật vật như Đông Ba Khang, hắn đối mặt với Lục Phi, giơ tay lên trán, thậm chí quỳ một chân xuống cung kính thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến thần sứ!”
Những người khác của bộ lạc Hắc La cũng quỳ một chân xuống, hô to tham kiến thần sứ.
Tới giờ phút này đã không có ai nghi ngờ Sở Hưu.
Có thể ban cho bọn họ lực lượng cường đại như vậy, không phải thần sứ thì là gì?
Người của bộ lạc Hắc La không còn nghi ngờ Sở Hưu, nhưng Kha Sát ở bên cạnh toàn thân rét run.
Nhân tộc và man tộc vốn đối lập, quận trưởng tiền nhiệm cũng không ép nổi bọn họ, bây giờ Sở Hưu còn cho đám man tộc này lực lượng mạnh đến vậy, khiến tu vi của bọn họ tăng trưởng thêm nhiều, thế này khác nào cấu kết với kẻ địch. Rốt cuộc y định làm gì?
Nếu không biết trước rằng Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn, còn là hảo hữu của người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim, hắn thậm chí còn nghi ngờ Sở Hưu là gián điệp, là ‘nhân gian’.
Nhưng lúc này Kha Sát cũng biết mình đã lên thuyền của Sở Hưu, không xuống được.
Mọi chuyện diễn ra hôm nay tuy do Sở Hưu làm chủ, nhưng hắn cũng bỏ không ít công sức.
“Tất cả đứng dậy đi.”
Hắc Kiệt đứng dậy, sắc mặt kích động nói: “Thần sứ, mỗi người trong bộ lạc Hắc La chúng ta đều có thể nhận được lực lượng của thần ư?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, chỉ có chiến sĩ anh dũng lĩnh ngộ lực lượng của thần linh và tổ tiên mới có tư cách tiếp nhận lực lượng của thần linh.”
Muốn chân hỏa luyện thân thì yêu cầu thấp nhất cũng phải là cảnh giới Chân Đan, phải tu luyện ra nội lực chân hỏa mới được.
Còn làm như Sở Hưu, cưỡng ép nhét thiên địa nguyên khí vào người đám man tộc này thì tự bọn họ phải đạt tới cảnh giới có thể dẫn dắt thiên địa nguyên khí mới được.
Ngươi không lĩnh ngộ được thiên địa nguyên khí thì làm thế nào giữ được lực lượng này trong người?
Hắc Kiệt tuy hơi thất vọng nhưng cũng biết như vậy mới là bình thường.
Dù sao đây cũng là lực lượng của thần linh, phải có chút hạn chế.
Bộ lạc Hắc La bọn họ nhân số đông đảo, nhưng số lượng chiến sĩ có thể cảm nhận được lực lượng của thần linh và tổ tiên lại chỉ hơn trăm.
Sở Hưu nói: “Gọi những người có tư cách ra đi, cùng tới đây là được. Nhớ cho kỹ, không chịu nổi thì thối lui, bằng không lam lam quá độ sẽ bị thần lực phản ngược, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Hắc Kiệt gọi các chiến sĩ đủ tư cách trong bộ lạc Hắc La tới, hơn một trăm người cùng nhau luyện thể, tuy hao phí rất nhiều nội lực chân hỏa nhưng Sở Hưu vẫn gánh vác được.
Sau khi tất cả mọi người luyện thể xong, thực lực của toàn bộ bộ lạc Hắc La đã tăng lên gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần, trực tiếp trở thành đại bộ lạc, thậm chí còn mạnh hơn lúc đại tế ti đời trước còn sống.