Bộ lạc Cáp Tư Lỗ là đại bộ lạc trong khu vực Nam Man, cho dù là lúc đại tế ti chưa chết, bộ lạc Hắc La cũng không dám tranh chấp gì với họ.
Nhưng bây giờ thực lực của bộ lạc Hắc La đã khuếch đại, cho nên Hắc Kiệt không cần suy nghĩ đã đằng đằng sát khí nói: “Xin thần cứ yên tâm, kẻ xúc phạm tới thần chắc chắn sẽ bị diệt trừ! Linh hồn rơi xuống U Minh, vĩnh viễn không cách nào được thờ cúng bên cạnh thần linh tổ tiên!”
Nếu là trước kia mỗi người thờ một thần, chỉ cần không động chạm tới thần của nhà mình, bộ lạc khác muốn xúc phạm thần linh ra sao cũng được.
Nhưng bây giờ, Hắc Kiệt nhìn bộ lạc nào cũng như kẻ xúc phạm thần linh.
“Đúng rồi, đi đi, phá tà thần đi, từ nay trở đi bộ lạc Hắc La chúng ta chỉ thờ Chân Thần!”
Hắc Kiệt vung tay, lập tức cho người đi phá hủy Sơn Thần mà bộ lạc từng thờ cúng.
Kha Sát nhếch miệng, trước đây hắn còn tưởng tín ngưỡng của đám người này rất kiên định, bây giờ nhìn lại cũng chỉ thế mà thôi, có tân thần là quên cựu thần.
Thật ra theo Sở Hưu thấy chuyện này rất bình thường, hôm nay mình dã khiến bọn họ chịu đả kích rất nặng rồi.
Thần linh mà bộ lạc Hắc La và toàn bộ man tộc thờ cúng, không chừng trong thời kỳ thái cổ trước khi hạ giới có người, có lẽ bọn họ thật sự tồn tại, ví dụ như một số ma thần thái cổ có lực lượng thông thiên triệt địa.
Nhưng sau đó những tồn tại như vậy đều biến mất, ít nhất người ở hạ giới chưa từng thấy những thứ này, cũng tức là bọn họ biến mất ít nhất một vạn năm.
Một vạn năm rồi không có thần tích, tín ngưỡng của đám người man tộc này không dao động là vì suy nghĩ của bọn họ đơn giản, coi việc thờ cúng thần linh như một tập quán.
Bây giờ Sở Hưu lại thể hiện ‘thần tích’ ngay trước mặt bọn họ, cái nào đáng tin cậy hơn đã rất rõ ràng.
Sở Hưu hài lòng gật đầu: “Vậy phải làm phiền Hắc Kiệt tộc trưởng rồi.
Một thân phận khác của ta là quận trưởng Thương Ngô Quận, cho nên ta sẽ ở lại Thương Ngô Quận.
Chỉ cần trong bộ lạc Hắc La có người nào cảm ngộ được lực lượng thần linh, cứ tới tìm ta là được, ta có thể ban cho hắn thần lực.”
Câu này của Sở Hưu cũng là nói với bộ lạc Hắc La, y không định làm thần sứ một lần rồi thôi.
Bộ lạc Hắc La muốn tiếp tục nhận được lực lượng này, vậy phải bán mạng cho y.
Nhưng thực tế Hắc Kiệt và Lục Phi lại không nghĩ nhiều đến vậy, bọn họ thật sự nghĩ rằng chuyện này chỉ có một lần, những chiến sĩ cường đại của họ mới được thần linh chiếu cố, không ngờ sau này tộc nhân vẫn có cơ hội.
Vậy chẳng phải bộ lạc Hắc La bọn họ sẽ càng ngày càng mạnh ư?
Đây đúng là chuyện vui bất ngờ, cũng khiến cho thái độ của Hắc Kiệt và Lục Phi đối với Sở Hưu càng thêm cung kính.
Đến ngày hôm sau, toàn bộ bộ lạc Hắc La tập kết đánh về phía bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Cho dù là linh giác của Sở Hưu, ở nơi này vẫn không phân rõ được đông tây nam bắc, nhưng đám man tộc này như trời sinh thích ứng với địa hình này, dùng tốc độ nhanh nhất tới bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Theo Sở Hưu thấy, tính cảnh giác của mấy bộ lạc man tộc này đúng là không nỡ nhìn.
Bộ lạc Hắc La đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, người của bọn họ Cáp Tư Lỗ mới phản ứng lại, một đám người lao nhao ùa ra.
Tộc trưởng của bộ lạc Cáp Tư Lỗ là một gã cao to một mắt người mặc chiến giáp, khí tức vô cùng cường đại.
Có vẻ như đám tộc trưởng thủ lĩnh man tộc này đều thích chiến giáp của nhân tộc. Cơ thể của bọn họ cường đại, đúng là chiến giáp rất có hiệu quả đối với bọn họ.
Đương nhiên thứ này cũng không rẻ, cần một con hung thú cấp cao mới đổi được.
Tộc trưởng bộ lạc Cáp Tư Lỗ kinh ngạc nhìn Hắc Kiệt, hiển nhiên đã phát hiện khí tức của hắn khác với lúc trước.
Nhưng sau đó hắn cười lạnh nói: “Hắc Kiệt, ngươi dẫn người tới bộ lạc Cáp Tư Lỗ của ta có ý gì? Hình như ngươi đã mạnh hơn lúc trước.
Nhưng ngươi cho rằng chút thực lực đó của ngươi là đủ để khiêu chiến uy nghiêm của bộ lạc Cáp Tư Lỗ ta hay sao?
Khác nào con khỉ nhặt được tảng đá trên cây mà tới khiêu khích địa vị hổ vương, đúng là nực cười.”
Hắc Kiệt không buồn để ý tới lời châm chọc của Cáp Tư Lỗ, hai mắt hắn tỏa ra sát khí nồng nặc, vung tay lên hét lớn: “Kẻ xúc phạm tới thần, phải chết!”
Sau khi hắn dứt lời, máy ngàn chiến sĩ của bộ lạc Hắc La lao như điên về phía bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ sửng sốt, vội vàng nói: “Xúc phạm tới thần gì cơ? Từ khi đại tế ti của các ngươi chết, chúng ta với bộ lạc Hắc La các ngươi chưa từng gặp mặt, xúc phạm tới thần linh của các ngươi lúc nào?”
Thấy bộ dáng Hắc Kiệt đằng đằng sát khí, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ, cứ như bọn họ gây ra tội ác tày trời gì, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cũng ngây ngốc.
Tính cách man tộc vốn ngay thẳng, muốn đánh là đánh, xưa nay không giỏi lấy cớ.
Lại nhìn bộ dạng của Hắc Kiệt, hình như nhà mình từng xúc phạm thần linh của bọn họ thật, nhưng tộc trưởng Cáp Tư Lỗ không nhớ nổi có chuyện này.
Có điều lúc này Hắc Kiệt cũng chẳng cho hắn cơ hội giải thích, hắn vung cái chùy bằng xương thủ khổng lồ lên, trực tiếp giáng xuống, uy thế như rung chuyển đất trời, ép tộc trưởng Cáp Tư Lỗ chỉ có nước ứng chiến.
Sở Hưu ở phía sau nhìn bọn họ giao thủ, đây là lần đầu tiên y chứng kiến phương thức chiến đấu của man tộc, chỉ có thể mô tả bằng bốn chữ: đơn giản thô bạo.
Đám người đánh từng quyền vào thịt, giao chiến bằng chính cơ thể, toàn bộ chiến trường đều bị đạp nát.
Đặc biệt là hai người Hắc Kiệt và tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, lực lượng của bọn họ đã có thể sánh với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, mỗi quyền mỗi cước đều có uy thế phá núi mở đường, thiên địa nguyên khí cũng bất giác ngưng tụ bên cạnh bọn họ, hóa thành cơn bão càn quét xung quanh.
Theo Sở Hưu, hai người kia chiến đấu không khác nào hai con thú khổng lồ, có thể đánh tan cả khu rừng này.
Phương thức chiến đấu bằng cơ thể như vậy sẽ gây áp lực rất lớn đối với võ giả. Đa số võ giả cấp cao, khi thật sự liều mạng, chỉ cần hai bên không có thể lực ngang nhau, thật ra có thể nhanh chóng phân thắng bại.
Hai bên giao chiến chừng một khắc đồng hồ, Hắc Kiệt bị tộc trưởng Cáp Tư Lỗ áp đảo một chút.
Dù sao hắn cũng mới nhận được loại lực lượng này, ngay hôm sau đã phải động thủ với người khác, tuy lực lượng của hắn không kém gì tộc trưởng Cáp Tư Lỗ nhưng khả năng khống chế lực lượng lại kém xa đối phương.
Có điều tuy tình hình chiến đấu bên hắn không được tốt, nhưng những tộc nhân khác của bộ lạc Hắc La lại là đồ sát, giết cho người của bộ lạc Cáp Tư Lỗ không ngừng lui lại phía sau.
Trước đó thực lực của bộ lạc Hắc La chỉ hơi yếu hơn bộ lạc Cáp Tư Lỗ một chút mà thôi, nằm giữa tiểu bộ lạc và đại bộ lạc.
Nhưng sau khi Sở Hưu cường hóa cả trăm chiến sĩ ngày hôm qua, thực lực tổng hợp của bọn họ đã tăng tới hơn mười mấy lần, cho dù xếp trong các đại bộ lạc cũng là loại tương đối mạnh.